Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Sau này nếu có ai đắc tội với anh, anh cũng chẳng cần ra tay với người đó, chỉ cần dùng ánh mắt, cho hắn ‘Một đao dịu dàng’ là được rồi.

Hạ An Lan mang nét áy náy: “Anh vốn tưởng, em chỉ cần làm hai ba món là đủ rồi, không ngờ, em lại làm nhiều như thế, khiến anh có chút cảm giác… được sủng ái mà lo sợ.”

Khóe miệng Tô Ngưng Mi giật giật, được sủng ái mà lo sợ?

Câu này hình như không thích hợp dùng vào lúc này?

Những người khác trong Tô gia người này nhìn người kia, họ cảm thấy hình bản thân như bị tàn hình vậy? Còn ánh mắt đó của Hạ An Lan nữa, đừng rõ ràng quá như vậy.

Bà Tô vui đến mức không khép miệng lại được, thầm đánh đánh ông nhà mình. Trước đây ông còn nói, An Lan chắc sẽ không thích Mi Mi của họ, bây giờ cho thấy, rõ ràng là rất thích có biết không!

Bà cảm thấy có thể bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho con gái được rồi, lần trước cả nhà họ đều mù hết rồi, mới đồng ý gả Mi Mi cho tên cầm thú Nhạc Bằng Trình đó.

Lần này, xem như đã chọn được một chàng rể tốt, hôn sự lần này nhất định phải làm thật long trọng.

Mặt Tô Ngưng Mi hơi nóng lên, “Haha... Anh nói hơi nặng lời rồi, em thật lòng muốn cảm ơn anh, mấy hôm trước, đã gây phiền phức cho anh rồi.”

Cả nhà đều đang chờ xem, cảm giác giống như đang xem phim vậy.


Chỉ là đột nhiên có một giọng nói bất hòa vang lên: “Ba, có thể ăn chưa? Con đói quá.”

Hai vợ chồng anh ba Tô gia lập tức liếc con trai mình một cái, con không thể nhịn thêm một chút nữa sao? Con phá hỏng chuyện tốt của cô con rồi có biết không?

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn đứa cháu nhỏ nhất của mình, đỏ mặt nói: “Có thể ăn rồi, Tiểu Lục mau ăn đi.”

Bà Tô hối tiếc bảo mọi người ăn cơm, “Mi Mi, mẹ và mọi người cũng không biết An Lan thích ăn gì, lát nữa con gắp nhiều món cậu ấy thích ăn cho cậu ấy nhé.”

Tô Ngưng Mi: “...”

Cô cũng không biết mà!

Trước đây cùng Hạ An Lan cũng chẳng ăn chung được mấy bữa, thời gian họ tiếp xúc đúng là rất ít, tuy nhiên… ở giữa xuất hiện mấy lần không thể miêu tả.

Nhưng, cô thật sự không biết Hạ An Lan thích ăn gì, anh cứ nói, anh không kén ăn.

Tô Ngưng Mi lí nhí nói: “Nghe nói anh ấy không kén ăn, ăn gì cũng được.”


Sau khi nói xong, cô cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như đã tăng lên một chút, ngẩng đầu lên nhìn, cả nhà đều đang nhìn cô cười.

Giờ Tô Ngưng Mi mới ý thức được, câu nói lúc nãy chi bằng không nói sẽ tốt hơn.

Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng tươi hơn: “Bác gái, Mi Mi nói đúng lắm, cháu không kén ăn. Trước đây đều là cô ấy làm món gì thì cháu ăn món đó, tay nghề của Mi Mi rất cao.”

Bà Tô cười cười gật đầu: “Ồ... Hóa ra là thế, vậy... Mi Mi lựa cua cho An Lan đi.”

Tô Ngưng Mi hít sâu một hơi: “Vâng...”

Bữa cơm này xem ra ăn cũng rất mệt tim, cũng không biết ba mẹ cô đang nghĩ gì nữa.

Cô lựa một con cua rất to đặt trước mặt Hạ An Lan: “Đây là thời gian cua ngon nhất Tô Thành.”

Hạ An Lan gật đầu: “Anh đã nhiều năm rồi không được ăn cua của Tô Thành, đúng là rất nhớ.”

Anh cầm lấy công cụ chuyên dụng để ăn cua ở bên cạnh, mở vỏ cua, sau đó dùng thìa nhỏ múc phần gạch cua bên trong ra, bỏ vào một chiếc đĩa nhỏ, sau đó dưới sự theo dõi chằm chằm của mọi người, rất tự nhiên đẩy đến trước mặt Tô Ngưng Mi.

Người nhà Tô gia...!

Đã không còn ngại ngùng gì nữa rồi?

Ba cô con dâu của Tô gia, đều dùng ánh mắt u hận nhìn chồng mình một cái, nhìn người ta kìa, chu đáo biết bao, tỉ mỉ biết bao, dịu dàng biết bao.

Ba người con trai của Tô gia, bất giác cảm thấy áp lực rất lớn, đều là đàn ông với nhau, anh làm vậy, bảo mọi người phải sống thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận