Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Đây mới là ngày đầu tiên đến thăm, vậy sau này thế nào? Nếu sau này vẫn như vậy, còn cho người khác con đường sống nữa không?

Trên bàn ăn, rất yên tĩnh, ngoài âm thanh của mấy đứa nhỏ đang ăn ra, những người lớn còn lại đều không ai nói gì.

Hai người già thì cảm thấy, vừa ý, vừa ý, rất vừa ý!

Tâm trạng của những người khác, thì chẳng được tốt lắm.

Tâm trạng Tô Ngưng Mi càng không tốt, gạch cua trước mặt cảm giác giống như một quả bom vậy, ăn cũng không được mà không ăn cũng không được.

Hạ An Lan hỏi cô: “Sao không ăn?”

“Không…có, anh cũng ăn đi, không cần làm cho em đâu.” Tô Ngưng Mi than thở.

“Được...”

Anh cả Tô gia mở miệng: “Xem ra, quan hệ của Mi Mi và An Lan cũng rất tốt.”

Hạ An Lan nhìn anh ấy một cái: “Vậy sao? Bọn tớ trước giờ đều đối xử với nhau như vậy.”

Nói xong xoay đầu sang nói với Tô Ngưng Mi: “Cua tính hàn, hay là uống một ít rượu đi.”


Tô Ngưng Mi bây giờ vừa nghe thấy chữ rượu, đã liên tục xua tay: “Không không không, rượu này... Vẫn là thôi đi, uống rượu hại thân.”

Từ sau hôm đó, Tô Ngưng Mi đã quyết định, từ sau tối hôm đó sẽ không đụng đến một giọt rượu nào nữa.

“Đừng lo, đây là nhà em, chỉ uống một chút thôi mà?”

Tô Ngưng Mi lắc đầu, kiên quyết không.

Nhưng, Hạ An Lan vừa nói đến rượu, mấy người đàn ông của Tô gia mới nhớ ra, bữa cơm này đã thiếu một trình tự, họ nên kính Hạ An Lan một ly rượu trước, kết quả tất cả mọi người chỉ chăm chú đến việc của Tô Ngưng Mi và anh, quên mất luôn chuyện này.

Ông Tô vội vã bảo người rót rượu ra.

Hạ An Lan cười nói: “Nói đến rượu, bác trai, mấy chai rượu trắng này là cháu biếu bác, mong bác sẽ thích.”

Anh nhờ dì giúp việc Tô gia mang rượu mà anh đem đến đưa cho ông Tô.

Ông Tô vì Hạ An Lan đã uống Thái Bình Hầu Khôi của ông, vẫn đang đau lòng, nhìn thấy mấy chai rượu mà Hạ An Lan đưa đến, vừa mở nắp, ngửi thấy mùi thơm, lúc đó hai mắt ông đã sáng lên.

Ông cũng có nghiên cứu về rượu, mũi vừa ngửi đã biết, rượu này là ngon hay dở.


Tiểu tử tốt, không tệ, có năng lực, rất biết nhìn hàng tốt. Loại rượu này, người khác có thể có một chai đã khá lắm rồi, anh một hơi lại mang đến nhiều như vậy.

“An Lan cháu thật có lòng quá, số rượu mà cháu tặng, đúng là tặng món mà bác thích nhất rồi. Hôm nay sẽ uống rượu mà cháu đưa đến, bác cháu ta uống thêm vài ly.”

Nghe ông Tô nói vậy, trong lòng Hạ An Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy thần sắc của ông Tô đúng là không được tốt.

“Bác trai thích thì tốt rồi, trong nhà cháu vẫn còn một ít, sau này nếu bác uống hết, cứ nói với cháu là được.”

“Ây da, vậy thì ngại lắm...”

“Bác là trưởng bối, cháu là vãn bối, huống hồ, số rượu này ở chỗ cháu, đúng là quá lãng phí, bình thường cháu bận bịu công vụ, rất ít khi có thời gian uống rượu.”

Bà Tô đánh vào vai ông nhà một cái: “An Lan cháu đừng để ý đến ông ấy, ông ấy là con sâu rượu, số rượu này cháu đem đến, để bình thường ông ấy uống hai ba ngụm thôi là được, bây giờ sức khỏe không được tốt nữa rồi.”

Ông Tô lập tức nói: “Sao mà không tốt, tôi còn khỏe lắm, hôm nay cháu uống với bác vài ly nhé.”

“Uống với bác vài ly là chuyện nên làm, chỉ là sợ tửu lượng của cháu không tốt thôi.”

Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn anh một cái, tửu lượng của anh không được tốt?

Không phải chứ, tối hôm đó cô nhớ rõ, anh cũng uống không ít, nhưng cuối cùng trước lúc cô gục xuống, còn nhớ rõ anh hoàn toàn không sao mà.

Ông Tô: “Không sao, uống được mấy ly thì cứ uống mấy ly...”

Bà Tô ở một bên nói: “Lão Tô, ông đừng có khoe khoang?”

“Hôm nay khác mà, An Lan có thể đến, tôi rất vui, không lẽ bà không vui sao.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận