Lúc đó Tô Ngưng Mi đã hoảng lên, sao anh ấy hình như chuyện gì cũng biết vậy, không lẽ lúc nãy… anh ấy không say, anh ấy luôn rất tỉnh táo sao?
Cả người Tô Ngưng Mi đều cảm thấy không đúng, liền vội vã nói: “Em... Em em, em đã nói rồi, không có, thật sự không có, anh nhìn em đi… em cũng không giống người sẽ làm những chuyện tà ác. Anh cũng đã nói, em là người ngốc nghếch mà có phải không?"
Nếu trước đó Hạ An Lan luôn tỉnh táo, vậy Tô Ngưng Mi thật muốn đi chết cho xong.
Những lời cô nói, những việc cô làm, Hạ An Lan đều biết hết rồi, mất mặt chết đi được, anh ấy chắc chắn sẽ xem thường cô.
Tiểu nhân bé nhỏ trong lòng Tô Ngưng Mi đang cắn ngón tay mà khóc, huhu, phải làm sao bây giờ?
Ngón tay Hạ An Lan chỉ chỉ vào chóp mũi Tô Ngưng Mi: “Anh có từng nói qua, em đúng là một người không biết nói dối không, lúc nói dối, phải nhìn vào vào mắt của đối phương, không né tránh, không chớp mắt, không hoảng loạn.”
Ánh mắt Tô Ngưng Mi lảng đi, anh càng nói không được né tránh, không chớp mắt, cô càng không khống chế được, vốn không dám nhìn vào anh: “Thật đó, thật đó... Không có...”
“Thật sự không có?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Thật... Không có! Không có! Em… Em đã thề rồi mà...”
Dù sao cũng không thể thừa nhận, chuyện mất mặt như vậy, tuyệt đối không thể thừa nhận.
Hạ An Lan cười càng tươi hơn: “Thế nên, em thua rồi, lời thề của em phải thành sự thật.”
“Em không có, anh đừng... đừng vu oan cho em...” Tô Ngưng Mi cứng đầu nói, dù sao, cũng không có chứng cứ, cô dám làm không dám nhận, hôn rồi nhưng không thừa nhận.
Hạ An Lan nựng nựng mặt của Tô Ngưng Mi: “Vu oan, trước giờ anh chưa từng vu oan cho một cô gái tốt. Em nhân lúc anh say bất tỉnh nhân sự, lẽ nào… không hôn trộm anh sao.”
Hai mắt Tô Ngưng Mi tròn xoe, chỉ về phía Hạ An Lan, hai má phiếm hồng, “Anh anh anh… Anh là tên lừa đảo, rõ ràng anh vẫn tỉnh, còn giả vờ say...”
Vậy mà lúc nãy còn viện cớ cho anh, cảm giác con người anh đúng là… một tên xấu xa.
Không say lại giả vờ say, hại cô lo lắng như vậy.
Còn... Miệng đối miệng đút canh giải rượu cho anh uống nữa.
Tuy sau khi đút canh giải rượu xong, cô… quả thật là có cầm thú một chút, nhưng cô… cô thật sự rất khó khống chế mà.
Nhưng anh từ đầu đến cuối đều tỉnh táo, vừa nghĩ đến quá trình này, Hạ An Lan cứ âm thầm quan sát cô như vậy, Tô Ngưng Mi thật muốn tìm một cái lỗ chui vào đó mãi mãi không bước ra nữa.
Hạ An Lan người này, chẳng tốt chút nào cả, vốn là một lão hồ ly gian xảo, con trai cô nói không sai mà.
Hạ An Lan dùng nét mặt vô tội nhìn cô: “Việc này đúng là em vu oan anh rồi, anh thật sự đã say mà.”
Tô Ngưng Mi đỏ mặt, “Không thể nào, anh say sao anh lại biết… biết, em làm thế...”
“Anh cảm thấy bây giờ em có thể tự mình nếm thử một chút.”
“Nếm thử gì chứ?”
“Nếm thử hơi thở của em còn vươn lại trên môi anh...”
Ừng ực, Tô Ngưng Mi nuốt nước miếng! Ai đến cứu tôi với.
Cô tin lời của Hạ An Lan, anh nói gì cũng đúng, chắc đúng là trên miệng người ta còn sót lại hơi thở của cô, người ta… đâu có nói dối! Hơn nữa, cũng chẳng có lý do gì để nói dối.
Lần này, càng mất mặt hơn!
“Em... Em, khụ khụ... Là như vầy, chẳng phải em cố ý hôn anh đâu, vừa nãy, em… em thấy anh mãi không tỉnh lại, hơn nữa còn đổ rất nhiều mồ hôi, em sợ anh xảy ra chuyện, nên... nên mới đút canh giải rượu cho anh... nhưng, nhưng... anh...”