“Ngày mai? Cậu ấy nói với con vậy sao?”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Đúng thế, anh ấy còn nhắc đi nhắc lại mấy lần, bảo con không được quên cơ mà.”
Bà Tô cười tít mắt đáp: “Con bé ngốc, chuyện này mà con còn không hiểu. Con nói xem làm sao mà An Lan có thế đổ tội cho con được? Con chỉ được cái cực kỳ xinh đẹp mà không có đầu óc.”
“Mẹ, con mới là con ruột của mẹ đấy, mẹ mau nói cho con biết như thế là có ý gì đi?”
Bà Tô vuốt vuốt má con gái, trìu mến nói: “Ôi cô con gái ngốc của tôi ơi, ngày mai chính là sau này đó, sau này chính là quãng đời còn lại đó. Người ta đã dự tính hết phần đời còn lại của con rồi, con xem sao đến cái này con cũng không hiểu.”
Tim Tô Ngưng Mi bỗng nhiên bắt đầu đập thình thịch thình thịch.
Anh…không phải là chưa nói, mà là đã nói qua rồi, chỉ là cô ngốc nghếch quá nên không biết mà thôi!
Nửa phần đời còn lại của cô chính là anh rồi.
Tô Ngưng Mi che lấy khuôn mặt đỏ ửng, hồn nhiên cười, chạy về nhà họ Tô.
Lời tỏ tình đẹp nhất mà cô được nghe thấy trên đời này, xem ra chính là lời tỏ tình của anh!
“Tô Ngưng Mi, hãy đánh cược ngày mai của em cho anh, anh sẽ trả cho em nửa cuộc đời hạnh phúc còn lại!”
….
Trên xe, ngọn lửa bát quái trong lòng cậu thư ký đang cháy rừng rực. Vốn nghĩ rằng hôm nay thị trưởng sẽ đến nhà họ Tô, sẽ không có đột phá gì lớn lắm, tuyệt đối không ngờ rằng, thị trưởng vẫn là thị trưởng, một khi đã xuất mã thì đều chắc thắng.
Anh thận trọng nói: “Thị trưởng, chúc mừng ngài và cô Tô đã có tiến triển đột phá trong mối quan hệ.”
Khóe môi Hạ An Lan khẽ nhếch lên: “Quà cáp cậu chọn lần này tốt lắm.”
Cằm cậu thư ký lập tức ngẩng cao vài phân: “Cảm ơn thị trưởng đã khen ngợi ạ…”
Cậu thấy hôm nay tâm trạng của thị trưởng rất tốt liền hỏi: “Thị trưởng, có phải bọn em sẽ nhanh được uống rượu mừng của anh với cô Tô không ạ?”
Hạ An Lan cười mỉm: “Khi nào đến lúc, sẽ bảo cậu đi chuẩn bị.”
Những lời này xem như đã thừa nhận rồi, cậu thư ký hưng phấn tiếp lời: “Sếp cứ yên tâm, đến lúc đó sếp cứ giao cho em, người khác em không dám bảo đảm nhưng chuyện này em chắc chắc sẽ khiến sếp hài lòng.”
“Chuyến bay của Nhạc Bằng Trình mấy giờ tới vậy?”
Nét mặt hưng phấn của cậu thư ký bỗng chốc quay lại bình thường: “Lúchắn tới thì cũng muộn rồi. Sếp cứ yên tâm, sân bay quốc tế thủ đô đã sắp xếp người rồi, đến lúc đó sếp xem nên tiếp đón "đứa cháu trai này" thế nào?”
Hạ An Lan cười lạnh lùng: “Khoan hẵng vội, cứ để nó quay cuồng mấy hôm.”
Cậu thư ký cảm thấy kỳ lạ, sao thị trưởng lại thay đổi cách nghĩ vậy nhỉ, chẳng phải trước đây nói rằng đợi cậu ta đến sân bay sẽ sắp xếp người lén trộm hết tiền và hộ chiếu, rồi đẩy bọn họ đến mỏ than đào than một tháng, sau đó biến bọn họ thành một đội chuyên gia kiếm tiền sao.
Nhưng bây giờ cậu không dám hỏi nhiều: “Dạ được, vậy để em báo người mình tạm thời án binh bất động.
Hạ An Lan nhắm mắt lại: “Đừng có gọi tôi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Xem ra hôm nay thị trưởng uống nhiều rồi?”
Hạ An Lan vẫn nhắm mắt đáp: “Ừm, tôi uống say rồi.”
“Uống say ư?”
Phản ứng đầu tiên của cậu thư ký lúc đó là bĩu môi, đùa à, thị trưởng làm sao có thể uống say được. Cậu đã theo thị trưởng được mấy năm rồi, tuy Hạ An Lan không phải là người thích uống rượu nhưng trong một số trường hợp vẫn phải uống, hơn nữa bắt buộc phải uống nhiều.
Cậu thư ký đã chứng kiến Hạ An Lan nghìn chén không say, bất luận là ai muốn chuốc cho anh say thì người gục xuống từ trước đến này đều là người khác chứ chưa từng thấy thị trưởng lảo đảo bao giờ. Cùng lắm thì cũng chỉ là uống đến đỏ mặt, lên cả đầu. Uống xong đứng dậy đi ngay, vẫn đi đứng thẳng tắp, tỉnh táo khiến người khác phải phẫn nộ.