Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Nhạc Bằng Trình nổi cơn thịnh nộ, hắn hăng hái trở về nước chuyến này để lo đại sự. Nhạc Bằng Trình cảm thấy sự phát triển ở nước ngoài mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần so với trong nước. Hắnnh sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy không kể là đầu óc hay hiểu biết đều giỏi hơn người trong nước nhiều, giành lại đất đai đã mất là việc trong tầm tay. Nhưng hắn không ngờ rằng chưa khịp rời khỏi sân bay đã gặp ngay một đám nhà quê làm khó dễ, lại còn bị cười nhạo, không thể nhẫn nhịn nổi.

“Mẹ mày, muốn đánh nhau à…….” Nhạc Bằng Trình gào lên, vùng ra khỏi Đinh Phù, xông thẳng đến đánh nhau với một đám con trai.

Mấy hành khách trong nước và nhân viên an ninh vội vàng đến lôi ra. Nhưng đa phần đều là tới lôi Nhạc Bằng Trình ra khiến đám người đang đánh nhau với anh ta thừa cơ xông lên, cũng đánh anh ta được mấy cú.

Đợi đến lúc cảnh sát sân bay tới, Nhạc Bằng Trình đã bị đánh cho mặt mũi đầy máu rồi. Thế là, hắn ta đã chưa ra được khỏi sân bay lại còn bị đem thẳng tới đồn cảnh sát.


Cảnh sát vừa mới hỏi đám người đánh Nhạc Bằng Trình đã vội lên tiếng: “Chính anh ta đánh trước, rất nhiều người trông thấy.”

Nhạc Bằng Trình bị đánh cho mặt mũi bầm giập, khóe miệng còn vương máu, “Là bọn họ nói lời khiêu khích trước. Các anh xem tôi bị đánh ra nông nỗi này. Mười hai năm trôi qua tôi mới về nước, vốn dĩ cho rằng đất nước bây giờ phát triển nhanh như vậy thì tố chất con người ắt sẽ nâng cao, nhưng chẳng thể ngờ vẫn còn kém như vậy. Có phải các anh đối xử với kiều dân nước ngoài đều như vậy không?”

Nhạc Bằng Trình đến đồn cảnh sát rồi vẫn cảm thấy mình cao quý hơn người khác, trước mặt cảnh sát vẫn tỏ thái độ vênh mặt hất hàm. Đinh Phù đứng cạnh bên khuyên hắn cũng không nghe.

Cô rất lo lắng, Nhạc Bằng Trình nói mấy lời đó ra quả là thiếu suy nghĩ, cảnh sát biết trong lòng chắc chắn sẽ thiên vị đám khách du lịch kia.

“Nói láo, Nếu không phải anh mắng người ở đấy, tôi sẽ cho qua. Người trong nước chúng tôi đều quê mùa, chúng tôi đều không cao quý bằng người Mỹ như anh. Chúng tôi tố chất thấp kém, thế thì anh quay lại đây làm cái gì! Lại còn cả kiều dân nước ngoài. Đồng chí cảnh sát anh nghe xem, đây là lời của con người ư? Có đứa con ruồng bỏ đất mẹ của mình như này ư? Sống ở nước ngoài mấy năm mà không biết mình là ai, ý gì thế, làm ra vẻ như một mình hắn được sống ở nước ngoài vậy.”

Hành khách ngồi cạnh Nhạc Bằng Trình xem chừng rất ngứa mắt, hối hận vì ban nãy đã không đánh hắn thêm mấy phát.


Anh ta bĩu môi đáp: “Đồng chí cảnh sát, các anh nhìn tôi này. Anh ta ra tay rất độc ác. Tôi đánh anh ta chỉ bị thương ngoài da, nhưng anh ta lại cứ nhằm thẳng vào người tôi. Nhìn không thấy chỗ đánh, tôi cảm thấy bị anh ta đánh bị thương phần mềm rồi. Tôi muốn đến bệnh viện kiểm tra.”

Nhạc Bằng Trình suýt chút nữa thì ói máu. Tên khốn này rõ ràng là đang chối tội, hắn còn dám lên mặt mà nói những lời này.

“Anh nói láo, anh có phải là thằng đàn ông không, không dám hé lấy nửa lời à?”

Cảnh sát đập bàn: “Trật tự, khai rõ sự tình ra.”


Sự việc thực ra rất đơn giản, sau mười lăm phút cảnh sát liền biết được toàn bộ quá trình sự việc, xem ra thần thái của Nhạc Bằng Trình có nét khác thường.

Nhạc Bằng Trình trợn trừng mắt lên sau khi cảnh sát lấy cung xong liền nói với người kia: “Được rồi, anh có thể đi, lần sau không được như thế này nữa, gặp chuyện phải bình tĩnh.”

Vị hành khách kia gật đầu: “vâng vâng, đồng chí cảnh sát yên tâm. Người trong nước chúng ta làm gì có cái kiểu ấu trĩ như vậy chứ. Bình thường tôi vẫn là công dân chấp hành luật pháp nghiêm chỉnh, tuyệt đối sẽ không làm ra những chuyện như thế này.”

Nhạc Bằng Trình bực tức đứng dậy. Đinh Phù lập tức kéo ngay lại: “Bằng Trình, nhiều hơn một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện. Lần trở về này của bọn mình chẳng phải là bí mật sao. Anh còn bị thương, phải mau đi bệnh viện mới được. Em nhìn mà đau lòng lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận