Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Suốt cả đêm, Nhạc Bằng Trình không được chợp mắt, hết tốp cảnh sát này đến tốp cảnh sát khác bước vào. Nếu không phải hắn ta thực sự không phải là gián điệp, thì chắc hắn đã không chịu nổi mà khai hết ra rồi.

Mới đầu, Nhạc Bằng Trình còn dám nói với cảnh sát vài câu dọa nạt, dám mắng người, dám đập bàn đập ghế với bọn họ.

Thế nhưng càng về sau, cảm giác hãnh diện đã được hắn nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay ở nước ngoài dần dần biến mất, nếu như có thể quỳ xuống xin tha, có thể khiến cho cảnh sát buông tha hắn, thì chắc hắn sẽ quỳ thật.

Lần đầu tiên Nhạc Bằng Trình phải nếm trải mùi vị này, không được nghỉ ngơi, buồn ngủ không được ngủ, đói, buồn ngủ, lạnh, mệt mỏi đến cùng cực, cả con người dường như đều đang ở dưới địa ngục.

Nhạc Bằng Trình chưa từng biết rằng, hóa ra một người mệt mỏi đến cực điểm, buồn ngủ đến cùng cực, lại làm cảm giác như thế này, cảm giác dường như sắp chết đến nơi.


Trước mắt hắn xuất hiện rất nhiều ngôi sao, hoa mắt chóng mặt, buồn nôn như sắp ói mửa đến nơi, chỉ cần hắn có thể nhắm mắt một giây thôi, là ngủ thiếp ngay được.

Hai tai Nhạc Bằng Trình ù đặc, tiếng ù vang lên từng hồi từng hồi khiến màng nhĩ đau điếng.

Trời đã sáng rồi, Nhạc Bằng Trình thực sự không cầm cự được nữa, hai con mắt đỏ hoe như sắp chảy máu, hắn xin tha: “Tôi thực sự không phải là gián điệp, cho dù chỉ là có chút dính dáng đến gián điệp tôi cũng sẽ khai ra, nhưng tôi thực sự không có gì để khai, các anh bảo tôi phải nói gì? Van xin các anh cho tôi ngủ một lúc, chỉ một lúc thôi có được không? 5 phút thôi cũng được, xin các anh đấy.”

Nước mắt nước mũi của Nhạc Bằng Trình bắt đầu chảy ra, hắn cảm thấy đầu óc mình sắp đờ đẫn đến nơi rồi.

Cảnh sát gõ gõ lên mặt bàn: “Anh nói ra rồi, tất nhiên sẽ được nghỉ ngơi, anh nói anh không phải gián điệp, thế trước hết anh giải thích xem, bộ máy nghe trộm đó là chuyện gì, định dùng để làm gì?”

“Tôi… tôi không làm gì cả, tôi chỉ là, chỉ là…muốn mang theo, dự phòng, tôi không có ý định gì khác.”

Nhạc Bằng Trình lo rằng người nhà họ Hạ đang trừng trị hắn, nếu như hắn nói ra ý đồ đó, thì người nhà họ Tô còn không đẩy hắn vào chỗ chết hay sao?


“Anh lừa ai đây? Coi cảnh sát chúng tôi là trẻ con lên ba hay sao? Tôi khuyên anh, tốt nhất nên ngoan ngoãn khai đúng sự thật, tránh khỏi để bản thân phải chịu khổ. Học cách thông minh một chút, giống như người phụ nữ vào cùng anh đó, sớm khai ra sớm được nghỉ ngơi.”

Một câu nói buột miệng của cảnh sát khiến Nhạc Bằng Trình cực kỳ ngạc nhiên: “Cái gì? Người phụ nữ vào cũng tôi đã khai rồi?”

Cảnh sát nói một cách hết sức tự nhiên: “Tất nhiên, khai từ lâu rồi, đã ngủ chắc được 4 tiếng rồi. Anh bảo anh còn kiên trì làm gì nữa, bản thân anh không được nghỉ ngơi, còn khiến chúng tôi cũng không được nghỉ ngơi giống anh.”

“Con tiện nhân đó, không ngờ lại…” Nhạc Bằng Trình không chút nghi ngờ. Hắn không ngờ rằng Đinh Phù lại khai nhanh như vậy. Mặc dù cũng không có gì để mà khai, nhưng mà, hắn vẫn tưởng rằng Đinh Phù sẽ cùng hắn chịu đựng, kiên quyết không nói ra nửa lời.

Không ngờ rằng, cô ta đã khai lâu rồi.


Cảnh sát gõ bàn: “Đừng đắn đo nữa, lãng phí thời giờ của anh, cũng lãng phí thời giờ của chúng tôi.”

Nhạc Bằng Trình nghiến răng: “Dù sao các anh cũng làm thuê cho nhà họ Tô, đã vậy thì, tôi nói tôi nói, dù sao cũng chẳng có gì để mà giấu. Không phải các anh muốn biết thiết bị nghe trộm đó dùng để làm gì hay sao, tôi nói cho các anh biết.”

“Nói.”Cảnh sát chuẩn bị ghi chép.

“Tôi nghe nói, vợ tôi, là người vợ trên danh nghĩa của tôi, Tô Ngưng Mi, đã ngoại tình, cắm sừng tôi tìm thằng khác. Con tiện nhân này năm đó để cướp tài sản của Nhạc gia đã ký một hợp đồng với cha tôi, tôi không về nước, cô ta không được tìm thằng đàn ông khác.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận