Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

“Mau mở cửa cho bọn tao vào, không thì tao sẽ đuổi việc mày.”

“Ai dà, dọa người quá, sợ quá đi!” Người giúp việc sợ hãi vỗ liên tục vào ngực, sau đó bà ta thở hắt ra: “Đứng đây một hồi hóa ra là đồ điên. Tôi nói cho các người biết, thử nói thêm một câu nữa xem, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát. Cái thá gì không biết, cũng không nhìn xem bộ dạng của mình thế nào, lại còn ông chủ, hức..”

Người giúp việc quay đầu đi vào nhà. Nhạc Bằng Trình ở đằng sau tức tối mắng to: “Bà quay lại đây cho tôi. Tôi là Nhạc Bằng Trình, là ông chủ nhà họ Nhạc… Bà gọi Tô Ngưng Mi ra đây cho tôi.”

Ở phòng khách, Tô Ngưng Mi ngáp ngắn ngáp dài từ cầu thang đi xuống: “Sao bên ngoài ồn ào vậy?”

Cô vừa ngủ thiếp đi, chưa được bao lâu thì bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức dậy.


Thím giúp việc nói: “Bà chủ, bà biết không, bên ngoài có hai kẻ điên đến xin cơm, cứ đạp cửa liên tục, lại còn lảm nhảm bảo hắn là Nhạc Bằng Trình, ông chủ của cái nhà này. Bà chủ bảo có buồn cười không chứ?”

Hai chân Tô Ngưng Mi nhảy thót lên, chưa đầy hai giây đã xuống đến dưới nhà.

Cô nhói lòng, là tên khốn khiếp Nhạc Bằng Trình quay về rồi.

Hạ An Lan đã nói cho cô biết rồi, có lẽ là hôm nay Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù sẽ đến Lạc Thành.

Đối với Nhạc Bằng Trình, trong lòng Tô Ngưng Mi không hận hắn ta, vì cô chưa từng thích hắn, nên cũng không hận hắn. Trong lòng cô đối với hắn chỉ có sự kinh tởm sâu sắc.

Chỉ cần nhắc đến cái tên Nhạc Bằng Trình là cô liền cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù cô đã có chuẩn bị tâm lý trước đợi Nhạc Bằng Trình quay về, nhưng đột nhiên nghe thấy bảo bọn họ đã ở ngoài cửa rồi, cô vẫn có chút hoảng hốt.

Lúc này chỉ có mình cô ở nhà, anh trai cô bảo sáng mai sẽ đến đây. Trước khi anh trai đến, nếu như Nhạc Bằng Trình quay về, tuyệt đối không được để hắn bước vào nhà nửa bước. Anh ấy sẽ nói chuyện trước với cảnh sát Lạc Thành. Nếu như Nhạc Bằng Trình phá cửa, thì cô báo cảnh sát, bảo cảnh sát bắt hắn vào đồn trước đã.


Lạc Thành của mười hai năm sau đã thay đổi hoàn toàn diện mạo so với ngày Nhạc Bằng Trình rời đi. Ngay cả khi Nhạc Bằng Trình vẫn còn nhớ đại khái địa chỉ của Nhạc Gia, nhưng trước những con đường đã không còn như trước, hắn hoàn toàn không nhận ra được.

Hắn cứ vừa đi vừa hỏi, đi từ sáng sớm đến ba giờ chiều mới đến được trước cửa Nhạc gia.

Biệt thự Nhạc gia cũng không giống với khi hắn rời đi nữa. Mảnh đất này là của nhà họ Nhạc. Năm đó sau khi cha hắn mất, Tô Ngưng Mi liền gọi người đến phá dỡ ngôi nhà cũ, xây lại biệt thự mới trên nền đất ban đầu, sang trọng và hào nhoáng hơn Nhạc Gia tồn tại trong trí nhớ của hắn.

Nhạc Bằng Trình chửi rủa: “Con tiện nhân này, lại dám phá nhà tao xây nhà mới.”

Đinh Phù thở phì phò, theo sau Nhạc Bằng Trình. Đi bộ mấy tiếng đồng hồ lyền, chân cô ta không biết đã có bao nhiêu nốt phồng rộp, khát nước đến mức cổ họng bắt đầu bốc khói, đói đến đến mức hai chân run rẩy. Nhưng trong tình trạng này, cô ta vẫn kiên trì cố gắng để không ngất đi.

Bởi vì cô ta biết rõ rằng, nếu ngất đi, thì Nhạc Bằng Trình sẽ không đem cô ta theo nữa. Đi một đoạn đường xa như vậy, mà hắn chưa từng quay đầu lại nhìn cô ta lầy một lần.


Gã đàn ông này, khốn nạn đến mức khiến người ta phẫn uất.

Nhạc Bằng Trình lấy hết chút sức lực còn sót lại để đạp cửa: “Mở cửa ra, mở cửa ra cho ông… mở cửa mau…”

Đây là nhà hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở đây, nơi này vốn dĩ thuộc về hắn. Lúc đạp cửa, Nhạc Bằng Trình vẫn rất tự tin.

Một lúc sau, người giúp việc đi ra, nhìn thấy hai người đen xì bẩn thỉu, khiếp sợ lùi lại đằng sau: “Ở đâu đến đây xin cơm, mau đi đi, đi đi… ở đây không có chỗ cho các người.”

Nhạc Bằng Trình nghe thấy vậy, không ngờ còn bảo hắn là ăn xin, hắn quát lên: “Mụ già kia, mở to mắt chó ra mà nhìn, tao là Nhạc Bằng Trình, là ông chủ của nhà các người.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận