Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Đeo khẩu trang? Lại càng không được, đi gặp cô giáo mà như vậy, người ta lại tưởng anh muốn làm gì?

Hạ An Lan có chút lúng túng, lúc nãy đồng ý vội quá, quên mất vết thương trên mặt, xem ra khó xử đây.

Tô Ngưng Mi đi ra, thấy Hạ An Lan ngồi đó, có vẻ đang cực kỳ bí bách. Cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm đó trên mặt anh bao giờ,. Cô tưởng rằng trên thế gian này không ai có thể gây khó dễ cho anh được, nhưng hôm nay xem ra, hình như chưa chắc đã phải vậy.

Tô Ngưng Mi hỏi anh: “Anh làm sao vậy? Đang nghĩ gì đấy? Có chuyện gì khiến anh khó nghĩ thế?

Hạ An Lan ngẩng đầu lên, nhìn Tô Ngưng Mi cầu cứu: “Anh đã hứa với cô giáo chủ nhiệm lớp Nhạc Thính Phong, hôm nay sẽ đưa thằng bé đi học, tiện thể đi gặp cô giáo.”

Tô Ngưng Mi sửng sốt: “Anh... anh đến… trường học?”

Cô xoa xoa đôi tai của mình, cô có nghe nhầm không đây, chỉ là xin phép nghỉ học cho thằng bé thôi, sao anh ấy lại phải đi đến trường?

Chỉ mỗi một lúc thôi mà, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?


Hạ An Lan thở dài: “Có lẽ cô giáo chủ nhiệm lớp thằng bé cảm thấy, chưa gặp cha Thính Phong bao giờ, nghe anh giới thiệu vậy, nên muốn anh đến trường một chuyến.”

Tô Ngưng Mi không thể không nhắc nhở anh: “Thế nhưng… anh, vẫn chưa phải mà.”

Bây giờ cô vẫn chưa ly hôn thành công, bây giờ Hạ An Lan là… gian phu của cô, vẫn chưa thực sự là cha dượng về mặt luật pháp.

“Đó chỉ là hình thức mà thôi, anh với em, nhạc phụ nhạc mẫu, anh vợ, ngay cả Thính Phong cũng đã đồng ý rồi, thế còn không phải là cha dượng rồi sao?”

Tô Ngưng Mi gãi đầu, “Được thôi, anh đã cảm thấy thế rồi, thì anh đang lo lắng điều gì vậy?”

Hạ An Lan thở dài, xoa mặt mình: “Lần đầu tiên anh đi gặp cô giáo chủ nhiệm lớp Thính Phong đã thế này rồi, em thấy có ổn không?”

Tô Ngưng Mi nhìn đến vết sưng trên mặt Hạ An Lan, sững người một lúc, hai giây sau liền cười to thành tiếng. Haha...

“Xin lỗi, chỉ là em… không nhịn được, haha…” Cô cứ tưởng bộ dạng bí bách khó nghĩ kia của Hạ An Lan là vì chuyện gì to tát lắm cơ, hóa ra là chuyện này. Có điều, chuyện này đúng là khá nan giải.


Hạ An Lan là một người theo đuổi sự hoàn hảo, anh đi gặp cô giáo chủ nhiệm của con trai, đây lại là lần đầu tiên anh làm chuyện này, nhất định hy vọng sẽ làm một cách thật hoàn hảo.

Nhưng cục tím to tướng ở trên mặt kia, quả thực quá là phá vỡ hình tượng.

Hạ An Lan không nói gì, im lặng nhìn cô.

Tô Ngưng Mi cười một lúc, rồi vội vàng im bặt, cố gắng nín cười: “E hèm, em không cười nữa, em không cười… thế anh định thế nào? Không đi nữa?”

“Anh đã đồng ý rồi, có thể không đi được sao?”

Tô Ngưng Mi vuốt vuốt sống mũi: “Cái này… có thể thì có thể… nhưng mà...”

Thế nhưng nếu thế cô giáo Thính Phong sẽ có ấn tượng vô cùng không tốt về anh. Sau này cho dù có đến gặp, có lẽ cũng không thấy người cha dượng này có chút trách nhiệm nào.

Vấn đề này, đến Tô Ngưng Mi còn nghĩ đến được, thì Hạ An Lan sớm đã nghĩ ra rồi, anh cũng đang lo lắng về điều này.

Anh càng lo về Nhạc Thính Phong hơn. Cậu mà biết được Hạ An Lan đã hứa với cô giáo sẽ đến trường, nhưng lại vì vết bầm trên mặt mà không đi được, cậu sẽ nghĩ thế nào?

Hạ An Lan xòe tay nhún vai: “Thôi được rồi, đi chứ, thực ra, trên mặt chỉ bị thương chút xíu mà thôi, không phải vấn đề gì to tát. Chỉ là phải giải thích thế nào về cục sưng to tướng này?”

Tô Ngưng Mi không nhịn được lại tiếp tục cười: “Không sao, cô giáo chủ nhiệm lớp Thính Phong không phải người tò mò.”“Bữa sáng sắp xong rồi, em đi… không, hay là anh đi đi. Anh lên gác gọi Thính Phong xuống ăn sáng, dù sao thì, giao lưu tình cảm cha con chút mà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận