Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Miệng Tằng Lí bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra những thanh âm ô ô, chân trái của anh ta đang ở trong một tư thế gấp khúc vô cùng quỷ dị.

Tằng Lí đau tới lộng óc, quần áo trên người đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Mẹ nó đau quá, tên kia không ngờ lại dám… bẻ gãy chân anh ta thật?

Tằng Lí nhớ tới lần đầu tiếp cận Quý Miên Miên, tối hôm đó liền bị một tên khốn nào không rõ mặt uy hiếp, đe dọa anh ta không được tiếp cận Quý Miên Miên.

Bây giờ lại thêm một tên nữa.

Tằng Lí không biết hai tên khốn này có phải là một người hay không, nhưng hành vi rất giống nhau:

Anh ta lại bị đánh gãy chân thật, mẹ nó…

Sớm biết kết quả này thì có chết cũng không đồng ý cái gì với tên khốn kia.

Tằng Lí nằm bẹp chịu đau một hồi, dù anh ta thực sự tình nguyện làm chuyện này thì cũng không nghĩ sẽ bị dày vò như vậy.

Tằng Lí run run lấy vải trong miệng ra, sau đó lấy điện thoại, dùng một chút sức lực cuối cùng, run rẩy bấm gọi một dãy số.

“Này… Đến… Mau cho người tới đón ông đây, mẹ nó… Lão tử bị anh hại chết đến…”


“Cậu sao thế?”

Tằng Lí mắng: “Còn thế nào nữa… Thế nào, chân ông đây lần này bị đánh gãy thật rồi, anh vừa lòng chưa?”

Quẳng điện thoại sang một bên, Tằng Lí đau đến mức phát ra tiếng rên rỉ, trong đầu không nghĩ được cái gì nữa, cũng không muốn báo thù nữa, chỉ ước giá như có người đánh cho anh ta ngất đi được ngay lúc này thì anh ta đã cám tạ tổ tông tám đời nhà người đó rồi.

Nhưng chỗ này hẻo lánh như thế, ngay cả chó cũng không nguyện í tới dạo chơi chứ đừng nói là con người.

Tằng Lí nằm trên mặt đất lạnh như băng, đau tới chết đi sống lại, đột nhiên một con chim sẻ hạ cánh xuống đúng giữa mặt anh ta.

Sau đó, anh ta cảm giác mặt mình lành lạnh, còn nghe được âm thanh lạch cạch.

Sau đó, không có sau đó nữa, con chim sẻ bay đi, để lại trên mặt anh ta một bãi phân.



Sau khi Tô Trảm thu thập xong Tằng Lí thì quay về tìm Quý Miên Miên.


Anh biết Quý Miên Miên định đi đâu, cô ra ngoài không gọi xe, có thể thấy là nơi cô muốn tới không xa. Theo phương hướng mà cô đi, anh đoán co tới siêu thị, có lẽ cô đang định đi mua một vài món đồ.

Quả nhiên anh đã đoán đúng, dừng xe ở đối diện siêu thị không bao lâu thì thấy Quý Miên Miên xách theo hai túi đồ nặng trịch đi ra. Cô bước đi rất nhẹ nhàng, dường như hai túi đồ nặng trịch kia không ảnh hưởng gì tới tốc độ của cô vậy.

Tô Trảm định đi theo, nhưng cuối cùng nhịn lại.

Anh biết Quý Miên Miên không muốn thấy anh, nhưng… anh cũng không thể không làm gì được.

Tô Trảm thở dài một tiếng, nợ nhân tình của người ta thật sự rất khó trả.

Anh ngẩng đầu nhìn theo Quý Miên Miên một hồi, cô đặt hai cái túi xuống đường, xoa xoa hai tay một lúc rồi lại xách túi lên đi tiếp.

Do dự một chút, Tô Trảm mở cửa xe bước xuống, anh đi theo cô.

Siêu thị cách tiểu khu của Quý Miên Miên 8 phút đi bộ. Quý Miên Miên không muốn vẫy xe, khoảng cách đó không hề xa, lần nào cô cũng chỉ đi bộ tới mà thôi.

Nhưng hôm nay cô mua khá nhiều, xách rất nặng, Quý Miên Miên cân nhắc một chút, cô không có bằng lái xe ô tô, có lẽ sau này nên mua một cái xe điện hoặc xe đạp để thay cho đi bộ cũng được.

Đang suy nghĩ thì chợt thấy hai tay nhẹ bẫng.

Quý Miên Miên sửng sốt, nhìn hai tay trống trơn của mình, sau đó ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ thấy người vừa cướp hai túi đồ của mình đã đi xa được hai, ba bước.

Quý Miên Miên há mồm định hô lên nhưng nhìn bóng dáng của anh ta, cô bỗng nhớ tới Diệp Thiều Quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận