Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Nhạc phu nhân rốt cuộc cũng tha cho lỗ tai của Nhạc Thính Phong, ôm bụng lại gần, đầy mặt tươi cười nói: "Tỉnh rồi tỉnh rồi... Thanh Ti... con có chỗ nào không thoải mái không? "

Yến Thanh Ti mở miệng muốn nói, nhưng trong cổ họng như có lửa đốt không nói được chữ nào, có thể là do phơi nắng quá lâu nên bị như vậy, Yến Thanh Ti cố gắng một lúc lâu mới phát ra được âm thanh yếu ớt: "Con ổn..."

Trong những năm qua, chưa bao giờ cô thấy ổn như lúc này, cũng chưa bao giờ thanh thản, nhẹ nhõm như vậy, rốt cuộc cũng có cảm giác đang sống.

Rốt cuộc cũng nhìn thấy ánh mặt trời sau một trận giông tố ác liệt.

Một mình cô cô đơn bước đi trên con đường chông gai ngần ấy năm, cuối cùng cũng đã kết thúc.


Yến Thanh Ti nâng môi cười lên, ai cũng phải trả giá cho sự trưởng thành, cái giá đó có thể là quá nhẹ nhàng, cũng có thể là quá tàn khốc.

25 năm sống trên đời, Yến Thanh Ti liên tục lột xác để thích nghi với thế giới này, mỗi lần lột xác thành công đều đi đôi với nỗi đau đến tê tâm liệt phế.

Giống như cô đang cố gắng bước đi trên đường đời, đôi chân không thể dừng lại để nghỉ ngơi, người qua đường cũng chẳng ai cho cô một chút lòng tốt nào, hoặc có, cô cũng sẽ từ chối những lòng tốt kia thôi.

Từ lúc nhận thức được mọi chuyện xung quanh mình, chính cô đã cắt đi phần hiền lành, lương thiện cùng sự hèn yếu của mình, rồi biến sự tuyệt vọng thành hận ý, biến nó thành động lực để tiếp tục tồn tại. Một mình cô cố đương đầu với cả thế giới, trở thành kẻ thù của tất cả mọi người, cô cho rằng cuộc đời cô cứ như vậy tiếp diễn, một mực báo thù, cho tới chết.

Con người ai cũng có vận mệnh của riêng mình, cũng chẳng ai có thể biết một giây sau chuyện gì sẽ xảy ra.

Sự xuất hiện của Nhạc Thính Phong và Nhạc phu nhân trong cuộc đời cô y như con đường hoang vu, u tối bỗng xuất hiện một đóa hoa nhỏ ven đường, khiến cho cô không nhịn được mà dừng bước chân, đó có lẽ là màu sắc duy nhất trong thế giới mờ mịt của cô, cho Yến Thanh Ti thấy rằng, ngoại trừ báo thù còn có những thứ tốt đẹp hơn nhiều.

Cuộc đời của cô, thật ra thì cũng có thể tốt hơn một chút.

Không một ai muốn ở mãi trong bóng tối lạnh lẽo, bản năng của loài người là đuổi về phía có ánh sáng và sự ấm áp, Yến Thanh Ti cũng không phải ngoại lệ.

Khi đóa hoa nhỏ kia xuất hiện, khi cô biết cảm giác ấm áp là gì, cô cũng không bao giờ muốn buông nó ra nữa.


Nhạc phu nhân nhìn sắc mặt yếu ớt của Yến Thanh Ti, trên mặt còn có chỗ cháy nắng, liền giơ tay lên đập Nhạc Thính Phong một cái: "Con bị ngu à, mau đi rót nước..."

Nhạc Thính Phong nhanh chân chạy đi, anh cầm một ly nước tới: "Thanh Ti, uống nước nào, bên trong anh còn cho một chút đường..."

Nhạc Thính Phong đỡ Yến Thanh Ti ngồi dậy, đem ly nước kề đến bên miệng cô.

Nhạc Thính Phong có vẻ không quen cho người khác uống nước lắm nên khiến Yến Thanh Ti không kịp nuốt hết thì nước đã chảy sang hai bên, trượt xuống cổ.

Nhạc phu nhân nhìn thấy thế, lại véo lỗ tai Nhạc Thính Phong một cái: "Ngay cả chuyện đơn giản này mà cũng làm không xong, còn muốn lấy vợ cái gì? Đáng đời con mãi không lấy được vợ. Bác sĩ nói, Thanh Ti bị ngất là do máu dồn lên não chứ không phải do phơi nắng, nhất định là do con vác nó nên mới bị ngất..."

Lỗ tai của Nhạc Thính Phong cũng sắp rụng ra tới nơi rồi, đau muốn chết: "Mẹ, mẹ... con sai rồi, mẹ cho cô ấy uống đi."


Yến Thanh Ti vừa nghe đã vội vàng nói: "Con không sao, con tự uống được."

Yến Thanh Ti giật lấy cốc nước từ tay Nhạc Thính Phong từ từ uống.

Nhạc phu nhân nhìn sắc mặt tiều tụy của Yến Thanh Ti, vành mắt còn đen như gấu trúc, đau lòng nói: "Bác sĩ nói con cần phải nghỉ ngơi, lại bị hạ đường huyết, có phải mấy ngày nay con đều không nghe lời nghỉ ngơi cho tử tế đúng không?"

Yến Thanh Ti buông xuống ly nước: "Con..."

Trong lòng cô mặc dù đã nghĩ thông suốt, nhưng lúc đối mặt với Nhạc phu nhân, cô vẫn cảm thấy áy náy, chột dạ, nghĩ kĩ với lúc gặp mặt thực sự vẫn có sự khác biệt rất lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận