Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Diệp Thiều Quang véo má Quý Miên Miên: “Em chắc không? Em muốn quăng tôi ra ngoài, thế thì chuyện có liên quan đến nữ thần của em, chắc em cũng không cần nghe đúng không?”

Quý Miên Miên nghiêng đầu hất tay của Diệp Thiều Quang ra: “Cái gì? Anh đừng có mà lừa tôi. Nữ thần của tôi đã nói với tôi rồi, tuyệt đối không thể thoả hiệp với các thế lực tàn ác được. Làm một cô gái phải chính trực ngay thẳng, không khuất phục quyền thế, anh đừng có nghĩ đến chuyện lấy tôi ngủ với anh ra để uy hiếp tôi. Anh không sợ xấu hổ thì anh báo cảnh sát đi, tôi chẳng làm sao cả, hừ, mười tám năm sau, tôi vẫn là Quý Miên Miên.*”

*Chơi chữ: Mười tám năm sau, vẫn là một trang hảo hán.

Diệp Thiều Quang có lúc thật sự không biết nên nói sao với Quý Miên Miên nữa, những gì mà một fan não tàn nên làm cô ấy đều đã làm, không nên làm cũng làm hết cả rồi.

Anh đã nói với Quý Miên Miên bao nhiêu lần, bảo cô ấy đừng có ngốc thế nữa, đừng hơi tí là mở mồm ra là nói ngủ hay không ngủ với đàn ông, nhưng cô không nghe. Vậy mà chỉ cần Yến Thanh Ti nói một câu là cô ấy lập tức nghe ngay, còn nhớ rất rõ ràng.

Yến Thanh Ti thực không hổ là “chân ái” của cô nàng.


Không hiểu làm sao mà Diệp Thiều Quang lại cảm thấy có hơi ghê răng - chua quá.

Diệp Thiều Quang hít một hơi thật sâu, sau này sống với cô nàng ngốc nghếch Quý Miên Miên này, trái tim có khoẻ đến mấy cũng sẽ bị cô làm cho tức chết.

Diệp Thiều Quang hỏi: “Dù cho đây là chuyện mà nữ thần của em muốn biết nhất, em cũng không định nghe?”

Tròng mắt Quý Miên Miên đảo đi đảo lại: “Anh… anh nói trước đi…”

“Em nói với Yến Thanh Ti, chuyện có liên quan đến cái vòng cổ tôi đã hỏi Du Hí rồi, nhưng cậu ta không chịu nói. Du Hí muốn tôi chuyển lời cho cô ta, trừ phi là cô ta cầm sợi dây chuyền đến bệnh viện để gặp cậu ta, cậu ta mới chịu nói…”

Diệp Thiều Quang đã gặp Du Hí, hiện tại mối quan hệ giữa cậu ta và anh đã xuất hiện vết rạn, đương nhiên là sẽ không chịu nói cho anh rồi.

“Ôi…” Chuyện này hình như rất quan trọng thì phải!

Quý Miên Miên vô thức đáp: “2 giờ 40 phút chiều ngày mai.”

“Nói như vậy thì cũng có nghĩa là thời gian của Yến Thanh Ti không còn nhiều nữa, bỏ qua cơ hội lần này, chuyện mà cô ấy muốn biết có thể vĩnh viễn sẽ không biết được.”

“Tôi… đi nói với chị ấy đây.”


Diệp Thiều Quang ấn Quý Miên Miên xuống: “Quý Miên Miên, tôi khuyên em tốt nhất đừng có nói chuyện này ra trước mặt Nhạc Thính Phong. Đương nhiên, nếu em muốn nhìn thấy hai người đó cãi nhau thì cứ tự nhiên.”

Quý Miên Miên lắc đầu, cãi nhau á? Cô đương nhiên là không muốn nhìn thấy ông chủ nhà mình và nữ thần cãi nhau rồi.

Ông chủ là cơm áo gạo tiền của mình, nữ thần là đời sống tinh thần, hai người họ là một đôi được trời đất tác hợp nha.

Trong lòng Quý Miên Miên sốt ruột vô cùng, muốn mau chóng đi nói với Yến Thanh Ti: “Anh cút ra, tôi phải đi nói chuyện này với nữ thần của tôi.”

“Thật sự muốn tôi cút à?”

“Mau cút đi, đừng có lề mề.”

Diệp Thiều Quang trầm mặt nhìn Quý Miên Miên một lúc, rồi đứng dậy.


Quý Miên Miên kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, anh… nghe lời thế cơ à?”

“Sao còn muốn bị tôi đè thêm một lúc nữa à?”

Diệp Thiều Quang nói rồi sải chân bước về phía cái giường, Quý Miên Miên kinh ngạc suýt thì rơi cả con ngươi ra ngoài.

Hơn nữa, anh ta vừa đi vừa cởi quần áo, tiện tay quẳng luôn quần áo lên ghế, đè lên quần áo của Quý Miên Miên, cởi cúc áo sơ mi ra, nằm luôn xuống giường như thể đó là giường của mình, vẻ mặt rất mãn nguyện.

Quý Miên Miên lập tức bò dậy, lao đến bên giường: “Này, này, này, tôi bảo anh cút đi cơ mà, ai cho anh nằm lên giường của tôi? Diệp Thiều Quang, anh dậy ngay cho tôi….”

Diệp Thiều Quang nhắm mắt, thoải mái thở dài một tiếng: “Đúng thế, em bảo tôi cút đi mà, tôi đang đợi em đến cùng cút lên giường đây. Nếu em đã nói thế thì tôi đương nhiên phải phối hợp rồi, không cần khách khí, đến đây đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận