Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Nhạc Thính Phong đứng bật dậy, vứt cái bút trong tay sang một bên: “Muốn, tất nhiên rồi, anh đang rảnh muốn chết đây, muốn tìm chuyện gì đó để làm này.”

Giang Lai nhìn cái bút máy bị vứt lăn lóc một bên, nghuệch một vệt dài lên bản hợp đồng, khẽ bĩu môi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Trong lòng anh ta đang nghĩ, sếp nói dối không chớp mắt như thế, liệu trần nhà có ngứa mắt mà rơi “bốp” một cái xuống không nhỉ?

Moẹ, rõ ràng là đang bận bù đầu lên cơ mà?

Bạn gái gọi điện thoại đến, kể cả có bận đến mấy cũng phải nói thành không bận, anh ta thấy rõ ràng đạo hạnh của sếp rồi. Cái thể loại người này là người gì thế không biết, chẳng có tí đạo đức nghề nghiệp của một ông sếp gì cả.

Nhạc Thính Phong hỏi: “Em đang ở đâu đấy, anh sẽ đến đó ngay đây.”

Trong lòng Nhạc Thính Phong rất vui vẻ, cuối cùng khi Yến Thanh Ti làm chuyện xấu cũng nhớ ra gọi anh cùng làm, điều này cũng có nghĩa trong lòng của cô ấy, địa vị của anh lại tiến thêm một bước nữa rồi, đây đúng là bước phát triển mang tính đột phá.

Yến Thanh Ti nói địa chỉ của hội sở kia, Nhạc Thính Phong nghe liền biết cái hội sở dưỡng sinh gì gì đó, anh còn có một cái thẻ hội viên được người ta tặng cho nhưng hình như để ở nhà, chưa từng dùng đến.


Nhạc Thính Phong cố ý dặn dò: “Em ở đó đợi anh nhé, anh chưa đến thì em cũng đừng hành động một mình nhé, biết chưa?”

“Ừm, biết rồi, sẽ không làm gì đâu…”

Cúp máy, Nhạc Thính Phong phấn khích cực kì, anh vội gọi điện thoại về nhà: “Mẹ, mẹ tìm cho con cái thẻ hội viên của hội sở Thiền Đạo, con cần dùng đến, mau tìm cho con.”

“Con cho mẹ vào phòng của con đấy à?”

“Cho, cho, cho…”

“Mẹ không biết ở đâu, mẹ sẽ lật tung phòng con lên đấy.”

“Lật, lật, cứ lật…”

“Được, đấy là con nói đấy nhé, đừng có trách mẹ đấy.”

Nhạc Thính Phong cầm chìa khoá xe định đi.

Giang Lai chặn Nhạc Thính Phong lại: “Sếp ơi, hợp đồng này gấp lắm ạ.”

Nhạc Thính Phong đẩy cậu ta ra: “Bà chủ tương lại của cậu còn gấp hơn, chuyện này cứ để đấy đã, đợi tôi về rồi nói, có chuyện

quan trọng tìm Khúc Kính trước đi.”

Dứt lời, không đợi Giang Lai nói gì thêm nữa, Nhạc Thính Phong liền sải bước thật nhanh rời khỏi văn phòng làm việc.

Giang Lai lại ỉu xìu thở dài!


Trước đây đã không đáng tin rồi, bây giờ lại càng không đáng tin hơn!



Nhạc Thính Phong vội vã chạy đến nơi, nhìn thấy xe nhà mình đỗ ở đó.

Nhạc Thính Phong lập tức chạy đến, vừa gặp Yến Thanh Ti liền ôm lấy cô: “Anh đến rồi, em muốn làm việc xấu gì thế?”

Yến Thanh Ti không nhìn anh, ánh mắt cô nhìn đăm đăm vào cửa ra vào của hội sở, cô nói: “Em muốn xử lý một người.”

Một tiếng đồng hồ rồi, cái gã đầu heo đó vẫn chưa ra.

Nhạc Thính Phong giơ đầu ra trước mặt cô: “Ai?”

Yến Thanh Ti đẩy đầu của Nhạc Thính Phong ra: “Anh họ của Diệp Thiều Quang, một gã béo phị.”

Nhạc Thính Phong cau mày: “Béo phị… anh họ… Diệp Vỹ Quang, cái thằng chó chết đó đắc tội em như thế nào, em nói với anh, anh đi giết chết nó?”


Yến Thanh Ti cười lên: “Hắn ta quả thực đã đắc tội với em, vừa nãy cách đây không lâu…”

Yến Thanh Ti không giấu giếm gì cả, kể cho anh nghe mọi chuyện, hơn một tiếng trước cô đến để gặp Du Dực, rồi lúc đi về thì gặp chuyện như thế.

“Chuyện chỉ có như thế, trong lòng em vẫn nghẹn một cục tức. Anh nói, bây giờ nên làm thế nào?”

Nụ cười trên gương mặt anh đã biến mất: “Vậy em muốn xử lý hắn ta như thế nào?”

Yến Thanh Ti lắc đầu: “Vẫn còn chưa nghĩ ra nên mới hỏi anh. Hay là dùng quy tắc cũ, úp sọt rồi đập cho hắn một trận.”

Nhạc Thính Phong ngay lập tức phủ định: “Đương nhiên là không được rồi.”

Yến Thanh Ti cười lại: “Làm sao mà không được?”

Nhạc Thính Phong cười châm chọc: “Đánh một trận đã là gì, làm thế thì quá dễ dãi cho con lợn đó rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận