Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Nếu như không có bất kì quan hệ huyết thống gì, hai người giống nhau còn có thể gọi là trùng hợp, nhưng không có đạo lý nào cả ba người đều giống nhau y hệt như thế?

Nếu như nói rằng không có quan hệ gì với nhau thì cũng khó mà khiến cho người ta tin được.

“Mi Mi, gần đây con không bận rộn gì thì đưa cô bé ấy về Tô Thành một chuyến nhé.”

Nhạc phu nhân có chút cảnh giác, hỏi: “Mẹ… mẹ định làm gì thế?”

“Mẹ thì có thể làm gì được, con về thăm mẹ con không được à?”

Nhạc phu nhân bĩu môi: “Mẹ… mẹ… muốn gặp Thanh Ti chứ gì? Nhưng mà mẹ không thích con bé cơ mà? Nhỡ đâu mẹ gây khó dễ cho con bé thì làm thế nào? Con trai con theo đuổi con bé chẳng dễ dàng gì, còn chưa lấy được con gái nhà người ta đâu, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”


Tô lão thái bực đến mức chóng mặt: “Cái con nha đầu thối này… mẹ sẽ không làm khó cho con bé đó đâu, con yên tâm được chưa?”

“Vậy nhỡ đâu hai người lại hờ hững với con bé…”

Tô lão thái tức quá nói: “Con… Mẹ còn có thể làm cái gì được với cô gái đó? Con đã coi con bé đó như con dâu rồi còn gì, mẹ còn có thể không thừa nhận được à? Con đưa con bé về gặp mặt mọi người trong nhà đi, mẹ cũng gặp nó một lần cho tử tế.”

Nhạc phu nhân cười híp hết cả mắt lại: “Ai nha, được ạ, vậy mẹ phải chuẩn bị quà gặp mặt thật tốt đấy nhé, quà mà nhẹ là con không vui đâu đấy.”

“Con nhóc chết tiệt này, nếu như con mà nhỏ đi hai mươi tuổi, mẹ nhất định sẽ đánh cho con một trận…”

Nhạc phu nhân cười hề hề: “Hì hì… Được rồi, mẹ mau đi ngủ đi, mẹ cũng không xem bây giờ đã muộn đến mức nào rồi chứ? Mau đi ngủ đi, con đi hỏi xem ý của Thanh Ti như thế nào đã, nếu con bé đồng ý thì mấy hôm nữa con đưa con bé về.”

Cúp điện thoại, Tô lão thái vẫn không ngủ được, vỗ vỗ ông bạn già bên cạnh, nói: “Bây giờ tôi vẫn cứ suy nghĩ, ông nói xem con gái của Bội Uyển năm đó… nếu như… không chết thì sao?”

Tô lão gia tử mở mắt, qua một lúc lâu rồi mới nói: “Không thể như thế được, xác của đứa bé cũng được tìm thấy rồi còn gì.”

“Nhưng mà… thi thể không phải đã bị thiêu rụi không nhìn ra được cái gì mà?”

“Chắc không phải đâu, bên pháp y cũng nói là đích xác là một bé gái tầm bốn năm tuổi rồi còn gì. Mà kể cả có không phải đi chăng nữa, một đứa bé con như nó, bà nói xem nó có thể trốn được đi đâu? Làm sao có thể chạy trốn ra khỏi đó được?”

Tô lão thái nói: “Nhưng… nhưng… nhỡ đâu… con bé đã thực sự chạy thoát thì sao?”


Tô lão tiên sinh vỗ vai bà: “Bà nghĩ nhiều quá rồi, đi ngủ đi thôi, mấy hôm nữa Mi Mi đưa con bé về đây rồi chúng ta xem thế nào đã.”

“Được rồi.”

Đèn tắt rồi mà Tô lão thái vẫn trằn trọc mất một hồi rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nhưng Tô lão gia vẫn tỉnh, tuy rằng ông vẫn nói với bà bạn già của mình là trùng hơp, trùng hợp thôi, nhưng trong lòng ông cũng nghi ngờ không kém gì bà ấy.

Nhưng nói thế chỉ khiến bà hấp tấp kích động hơn mà thôi.

Nếu như Yến Thanh Ti thật sự có liên quan đến nhà họ Hạ, tất nhiên điều này sẽ lôi ra một chuỗi những vấn đề đang được giấu kín bao nhiêu năm nay. Tô lão gia là một người từng trải, sống đến tận bây giờ còn gì mà ông chưa từng trải qua, ông nhìn nhận sự việc sâu sắc hơn bà bạn già của mình rất nhiều.

Nếu như chuyện này có vấn đề thật, bắt tay vào điều tra có lẽ sẽ là một chuyện động trời.


Nếu như thật sự muốn vạch trần, nhà họ Tô bọn họ cũng không thích hợp để làm chuyện này.

Ai biết được, đằng sau chuyện này còn dính líu đến yêu ma quỷ quái gì nữa chứ?



Nhạc phu nhân trở về bàn ăn, vốn tưởng rằng nồi lẩu sẽ bị mấy đứa chén sạch, nhưng không ngờ chúng nó cũng chưa ăn được gì mấy.

Nhạc Thính Phong nói: “Mẹ làm cái gì đấy, có mỗi cuộc điện thoại thôi mà cũng lâu thế, chắc không phải mẹ đang lén lút yêu đương với ai sau lưng con đấy chứ, làm hại bọn con cũng không được ăn.”

Nhạc phu nhân dùng đũa vụt vào tay Nhạc Thính Phong một cái: “Ăn nói linh ta linh tinh, ba đứa các con còn biết để phần cho mẹ quả nhiên là đã trưởng thành rồi, mau ăn đi, ăn đi thôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận