Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi

Yến Thanh Ti nhàn nhạt đáp: "Ai cũng có quyền tự do theo đuổi yêu đương, chuyện này không sai, nhưng... phương thức theo đuổi của con trai bác cũng bỉ ổi lắm."

Du Hí che mặt lại, không biết hôm nay anh có sống sót để ra khỏi đây không nữa?

Du phu nhân khựng lại, nụ cười trên khuôn mặt bà ta trở nên gượng gạo, bà ta nói: "Chuyện này... có phải có hiểu lầm gì không? Du Hí nhà bác chẳng lẽ bác còn không biết sao, tuy rằng nó có ham chơi, nhưng cũng không đến nỗi làm ra chuyện gì quá đáng đâu!"

Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Bắt cóc có tính là hiểu lầm không?"

Lão thái thái từ đầu tới cuối đều nheo mắt cười, như thể mỗi lời họ nói bà đều chỉ nghe như một câu chuyện tiếu lâm, bà thấy Du Hí cúi đầu che mặt, nụ cười trên môi càng sâu hơn.

Cả người Du phu nhân run lên, bà ta muốn lên tiếng phản bác, nhưng lão thái thái lại cướp lời trước.

"Hóa ra... là vậy à? Không ngờ trước đây giữa các con lại có chuyện này. Du Hí, bà nhớ là con... con, hình như con... cũng xấp xỉ tuổi Thính Phong mà nhỉ?"


Lão thái thái tự dưng đổi chủ đề, mắt Yến Thanh Ti tối lại, lão thái thái định coi như không nghe thấy mà lấp liếm cho qua sao?

Du Hí đang cảm thấy như ngồi trên một đống kim châm vậy, vội gật đầu: "Vâng... Cũng tầm đấy ạ... Hình như... con lớn hơn... Nhạc Thính Phong một chút."

Lão thái thái “à” một tiếng, trầm ngâm một hồi mới nói: "Nhạc Thính Phong còn trẻ mà đã phải gánh vác cả Nhạc thị, chuyện này khiến bà cảm thấy rất yên tâm, mắt chọn bạn trai của Thanh Ti tốt thật đấy."

Nhạc Thính Phong cảm giác toàn thân mình lúc này như đang tỏa ánh hào quang chói lóa, anh ngẩng đầu, mỉm cười một cách đầy kiêu hãnh với Yến Thanh Ti.

Yến Thanh Ti thở phào một hơi, hóa ra không phải bà ngoại muốn lấp liếm chuyện này, cô là cháu ruột của bà, suy cho cùng thì cũng thân thiết với hơn Du Hí một chút.

Lão thái thái nói tiếp: "Con cũng đã 30 tuổi đầu rồi, đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, nhưng hình như đến giờ... con vẫn chưa làm nên chuyện gì thì phải? Có phải con nên dồn chút tâm sức lên chuyện đứng đắn hơn rồi không? Con chẳng phải là người nhà họ Hạ nên bà cũng không có lập trường gì để nói con, nhưng làm người, nếu ngay đến giới hạn cơ bản cũng không có thì còn ra thể thống gì nữa?"

Du phu nhân bỗng thấy hoảng, lời của lão thái thái nghe thì có vẻ chỉ là lời dạy dỗ bề dưới rất bình thường, từ đầu tới cuối bà không hề nhắc tới tên Thanh Ti, cũng không trách cứ việc con bà bắt cóc Thanh Ti.


Nhưng Du phu nhân lại nghe ra một lượng thông tin nguy hiểm trong đó.

Thứ nhất: Qua 30 tuổi mà vẫn không làm nên trò trống gì, đây là lời phê bình nghiêm khắc đối với Du Hí, ấn tượng của lão thái thái đối với Du Hí đã rớt xuống vạn trượng.

Thứ hai: Con chẳng phải là người nhà họ Hạ, lời này nói thẳng luôn Du Hí là người ngoài, không có quan hệ gì với nhà họ Hạ hết, cũng xác thực luôn chuyện Du Hí không phải là cháu ngoại nhà họ Hạ rồi còn gì.

Thứ ba: Lời cuối cùng, phỏng chừng chính là mắng Du Hí bắt cóc Thanh Ti chính là đánh mất giới hạn cơ bản của một người, không thể gọi là người được nữa.

Bà không có nói thẳng ra mà lựa lời lựa từ để nói, hoặc cũng có thể do bà nể tình bao lâu nay nên vẫn khoan dung với Du Hí một chút.

Du phu nhân vội đẩy Du Hí: "Du Hí, con làm ra loại chuyện vô liểm sỉ như vậy mà còn dám giấu mẹ, mau xin lỗi Thanh Ti ngay, mau..."

Du Hí cúi gằm, nói: "Xin lỗi, em họ... Anh biết sai từ lâu rồi, xin lỗi."

Du Hí xin thề, anh ta rất nghiêm túc, đây là lời xin lỗi vô cùng nghiêm túc của anh.

Du phu nhân hoang mang nói: "Cô à, trước là do ba Du Hí thường xuyên bận rộn nên không có thời gian dạy dỗ thằng bé, sau này chúng con nhất định sẽ dạy dỗ nó nghiêm khắc..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận