Chỉ là anh không thể nào đứng bên người cô giúp cô được.
Thẩm Duệ đẩy tay Tần Sắt ra: "Được, coi như cô giỏi! Nhưng, Tần Sắt, cô đừng tưởng rằng như vậy là cô thắng, chúng ta cứ chờ xem! "
Thẩm Duệ bỏ lại Tần Sắt bực tức rời đi.
Tần Sắt hướng về phía bóng lưng anh ta gọi một tiếng: "Chồng ơi, từ từ suy nghĩ, không nên gấp, chúng ta còn có rất nhiều thời gian! "
Nụ cười trên mặt Tần Sắt biến mất, cô biết Thẩm Duệ trở về khẳng định sẽ vòng vo, cuộc hôn nhân này không dễ ly hôn vậy đâu.
Cô nhét hình vào trong túi xách, xoa xoa cánh tay vừa mới bị Thẩm Duệ nắm đau, chuẩn bị rời đi.
Nhưng, lơ đãng nhìn thấy, chỗ cô đứng vừa vặn có một chiếc camera hướng tới.
Tần Sắt nghĩ trong đầu, vừa rồi cô và Thẩm Duệ chắc chắn đều bị quay lại.
Tần Sắt sửa sang quần áo trên người một chút, đẩy túi đen về phía sau lưng, sau đó nở một nụ cười đẹp mắt với camera theo dõi, sau đó mới ưu nhã bước đi.
Trên lầu.
Cố Cảnh Uyên ngẩng đầu nhìn trợ lý đứng ở một bên chờ dặn dò bất cứ lúc nào một cái.
Trợ lý lập tức gật đầu: "Ông chủ, tôi đã biết.
"
Trợ lý rời đi, Cố Cảnh Uyên nhìn về máy vi tính phía trước lần nữa.
Trên màn hình dừng lại ngay nụ cười cuối cùng của Tần Sắt, ngọt ngào, ấm áp, rất thuần túy, rất xinh đẹp!
!
Tần Sắt trở lại phòng tiệc, thấy Triệu Bác Nguyên và Thẩm Duệ như người không có chuyện gì, vây quanh Vương Thu Hà nói lời tốt đẹp, khen bà ta đến mặt mày hớn hở.
Tần Sắt trở về ngồi xuống, Thẩm Duệ bưng một ly nước trái cây lên, thâm tình nhìn cô nói: "Vợ ơi, khổ cho em rồi, hai năm nay khiến em chịu không ít ấm ức, bây giờ em mang thai không thể uống rượu, ly nước trái cây này coi như anh kính em, hy vọng sau này, đứa trẻ bình an ra đời, em yên tâm anh sẽ làm người cha tốt.
"
Lúc mọi người vây xem, Tần Sắt mặt đầy cảm động, hốc mắt đều đỏ lên: "Ông xã, anh thật sự làm em quá cảm động, có thể nghe anh nói những lời này, em cảm thấy thật sự rất vui vẻ.
.
.
Ừ, em cũng tin tưởng, anh nhất định là một người cha đặc biệt tốt.
"
Nói xong, Tần Sắt nhận lấy nước trái cây, nhưng cô không uống mà quay đầu nói với Vương Thu Hà: "Mẹ, mẹ xem con mang thai, vừa rồi đến phòng về sinh bụng còn không thoải mái, nước trái cây này hơi lạnh, nhưng, tâm ý của Thẩm Duệ thật sự không thể lãng phí, con mượn hoa hiến phật, mời mẹ một ly, hy vọng sau này mẹ có thể sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, chờ cháu trai của mẹ ra đời, để cho nó hiếu kính mẹ thật tốt.
"
Lúc này sắc mặt Thẩm Duệ và Triệu Bác Nguyên thay đổi, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Vương Thu Hà đang vui vẻ nên nhìn Tần Sắt thuận mắt hơn rất nhiều: "Được được được!.
Coi như con có hiếu, dưỡng thai thật tốt, nếu tổn thương cháu ngoan của mẹ, mẹ không tha cho con đâu!"
Tần Sắt đón ý gật đầu: "Vâng, mẹ yên tâm, con bảo đàm sinh cháu trai của mẹ bình an, đây chính là cháu đích tôn của nhà họ Thẩm, con rất cẩn thận.
"
Thẩm Duệ tức giận trên đầu sắp bốc khói, đứa con hoang kia mới không phải cháu đích tôn của nhà họ Thẩm.
Vương Thu Hà nhận nước trái cây, trong lòng Thẩm Duệ nóng nảy muốn ngăn cản, lại bị Tần Sắt kéo cánh tay lại: "Chồng, anh nói xem bảo bảo nhà chúng ta có thật sự giống anh không?"
Triệu Bác Nguyên ở một bên gấp đến mức trán cũng đổ mồ hôi.
Trong nước trái cây kia bỏ thuốc, sẽ không lấy mạng người, nhưng sẽ làm người ta khó chịu vài ngày, lại khiến người ta đi ngoài mất nước.
Anh ta và Thẩm Duệ bàn bạc, thừa dịp bây giờ Tần Sắt mới vừa mang thai một tháng, thai chưa ổn định, để cho cô đau bụng đi ngoài mấy ngày, nhất định có thể sảy mất.
Ai nghĩ Tần Sắt lại xảo quyệt như thế, qua tay lại thuận tay đưa nước trái cây bỏ thuốc cho Vương Thu Hà.
……