Tần Sắt cắn răng nghiến lợi, tên đàn ông thối này.
Nhìn bề ngoài trăng sáng rực rỡ, bên trong lại đen tối như vậy!
Bây giờ coi như cô xui xẻo, bị anh nắm nhược điểm, về sau muốn uy hiếp thế nào thì uy hiếp thế đó.
Không được, phải nắm chặt thời gian ly hôn.
Chờ ly hôn xong, lấy được tiền, anh muốn đưa ra ánh sáng như thế nào thì tùy anh, dù sao cô lấy được tiền rồi cũng không để bụng thanh danh.
Nhưng người đàn ông Thẩm Duệ này, thật sự rất keo kiệt, anh ta sẽ không dễ dàng lấy tiền ra như thế!
Phải cân nhắc thật kỹ.
Tần Sắt đưa điện thoại di động ra xóa ảnh Cố Cảnh Uyên gửi tới, xoay người đối mặt với ánh mắt âm trầm của Thẩm Duệ, mỉm cười: "Chồng ơi, ngày mai em lại tới thăm anh, nghỉ ngơi cho khỏe nhé! Đúng rồi, có muốn em gọi điện thoại cho Tiểu Triệu không, hai người là bạn tốt mà, để cho cậu ta tới thăm anh một lát.
"
Thẩm Duệ nắm chặt tay, tiện nhân này, chẳng lẽ cô biết cả số điện thoại của Triệu Bác Nguyên?
Gian phu sau lưng cô, thật sự thần thông quảng đại như vậy sao?
Nhất định phải nhanh nghĩ cách xử lý người phụ nữ này.
Nếu không, bí mật của anh ta sớm muộn cũng bị đưa ra ánh sáng, hơn nữa còn phải tổn thất hơn nửa số tiền.
Thẩm Duệ nở một nụ cười với Tần Sắt: "Không cần, tự anh sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy, em mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.
"
Trong lòng Tần Sắt trầm xuống, tên gay chết tiệt này chắc chắn có ý đồ xấu.
Cô gật đầu: " Ừ, được! "
!
Trên đường trở về Tẩn Sắt bị Cố Cảnh Uyên ảnh hưởng, thế là cô gửi Wechat cho Thẩm Duệ, bổ sung thêm ba tấm hình!
Tần Sắt: Chồng ơi, dây dưa mãi cũng không có ý nghĩa gì, tôi cho anh thời gian một tuần suy nghĩ thật kỹ, nếu không, tôi sẽ khởi tố anh, những thứ trong tay tôi đủ làm chứng cứ, anh muốn âm thầm giải quyết, hay là muốn tuyên án trên tòa cho mọi người đều biết, tùy anh.
Thẩm Duệ thấy ảnh chụp tức giận đến suýt bóp nát điện thoại di động.
Thẩm Chí Quốc thấy sắc mặt anh ta khó coi thì, hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Duệ vội vàng buông điện thoại di động xuống: "Không sao, cha, không sao ạ!.
Đúng rồi, cha, cha vẫn nên đi xem mẹ con đi.
"
Thẩm Chí Quốc gật đầu, đứng dậy rời đi.
Thẩm Duệ vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Bác Nguyên, để cho anh ta tới nghĩ cách.
Buổi tối, một mình Tần Sắt ung dung ở nhà, bên tai không cần nghe tiếng chửi rủa của mẹ chồng, không cần mỗi ngày sống trong kinh hồn bạt vía, cảm giác cả người đều sống lại.
Ăn cơm xong, Tần Sắt nằm ở trên giường bắt đầu gửi tin tức oanh tạc Cố Cảnh Uyên.
Tần Sắt: Cố Cảnh Uyên, nếu anh là đàn ông, cùng lắm thì chúng ta đánh một trận, chụp ảnh tính là thứ gì, uy hiếp phụ nữ, anh không cảm thấy anh rất hèn hạ sao?
Qua khoảng nửa giờ, Cố Cảnh Uyên mới trả lời lại một tin.
Cố Cảnh Uyên: À! Đánh một trận, như lần trước!
Tần Sắt bắt đầu nghĩ lần trước? Lần trước đánh nhau khi nào?
Lần trước là! Ở! Trên giường!
Ngã!
Điện thoại di động lại rung lên, Tần Sắt cúi đầu.
Cố Cảnh Uyên: Lần trước là tôi không đủ cố gắng, khiến em nghi ngờ giới tính của tôi?
Tần Sắt run tay!
Cô thăm hỏi tổ tông Cố Cảnh Uyên mấy chục lần, cuối cùng cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Tần Sắt: Cậu, giữ lại một đường sống cho cháu đi, ngay sau còn gặp được nhau, mọi người đều là người một nhà, chúng ta không cần làm lớn chuyện đâu ha? Cháu chỉ không cẩn thận quyến rũ cậu một lần, không tính là tội ác tày trời chứ?
Lần này không chờ bao lâu, Cố Cảnh Uyên đã đáp lại: Đúng là, ngày!.
.
sau còn phải gặp mặt!
Tần Sắt!
…….
.