Boss Hung Mãnh Em Có Thai Rồi!


Mặt Tần Sắt đỏ ửng lên, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng, cảm giác không thể nhìn thẳng vào Cố Cảnh Uyên nữa!

Ừm, chân đau, muốn được ôm một cái!

Chuyện này dường như… rất logic, không có gì kì lạ.

Nhưng, Tần Sắt lại buồn bực, sao… sao cô lại thấy như bản thân đang bị chọc ghẹo thế?

Cô nhìn lại gương mặt lạnh lùng cấm dục kia của Cố Cảnh Uyên, lén nuốt nước miếng, chọc ghẹo một cách nghiêm túc chính là như thế sao?

Ngượng quá!

Thật sự!

Cố Cảnh Uyên ôm Tần Sắt vào bệnh viện, người anh đưa đến cũng bắt đầu làm việc.

Bắt lấy tài xế, báo cảnh sát…

Cố Cảnh Uyên đưa Tần Sắt vào viện, cưỡng ép cô làm kiểm tra toàn thân.

Làm viện trưởng danh dự nhận thầu bệnh viện này, hay nói cách khác là ông chủ lớn, bệnh nhân của anh đương nhiên phải được chăm sóc đặc biệt, nhanh chóng, một đường thuận lợi.

Tuy rằng Tần Sắt đã nói cô không sao, không cần kiểm tra, nhưng Cố Cảnh Uyên vẫn cố chấp cưỡng ép.

Kiểm tra xong, lúc chờ kết quả, Tần Sắt do dự một hồi rồi mới nói với Cố Cảnh Uyên: “Cậu… cảm ơn cậu… hôm nay nếu không có cậu…”

Giọng nói lạnh lùng của Cố Cảnh Uyên truyền đến: “Nhặt xác phiền lắm!”

Cố Cảnh Uyên đứng bên cạnh Tần Sắt, thân hình cao lớn, đẹp như tranh vẽ, người ta có thể đặt tất cả những tính từ tốt nhất lên người anh.

Ngoại trừ cái miệng ác độc kia của anh.

Tần Sắt vốn đã chuẩn bị tốt lời nói cảm ơn, đã sắp nói ra rồi, rằng anh có muốn tôi tặng cho anh cờ thưởng thanh niên hăng hái làm việc tốt không.

Kết quả anh lại nói với cô nhặt xác rất phiền.

Ý chính là, anh cứu cô, là vì không muốn nhặt xác, cũng không phải vì niềm vui khi giúp đỡ người khác.

Tần Sắt xoa xoa lồng ngực phập phồng vì tức giận, không nên chấp nhặt với anh.

“Vậy… cũng vẫn phải cảm ơn cậu, dù sao nếu không có cậu thì hiện giờ cháu đã là một cái xác rồi…”

Cố Cảnh Uyên liếc nhìn tay của Tần Sắt, “Ừm, cảm ơn như thế nào?”

“Cháu…” Tần Sắt hé miệng, lại không biết nên nói tiếp như thế nào.

Sau đó cô liền thấy trên mặt Cố Cảnh Uyên lộ ra một nụ cười mỉa mai, dường như muốn nói: Tôi biết ngay cô chỉ thuận miệng nói thôi, căn bản không có chút lòng thành nào.

Tần Sắt giơ tay lên: “Cháu rất có lòng thành!”

Cố Cảnh Uyên vẫn giữ nguyên thái độ hoài nghi: “Ồ… vậy lòng thành đó ở đâu?”

“Không phải… giúp người là niềm vui, có câu… cứu người không cần báo đáp không phải sao?” Tần Sắt thật sự cảm thấy cái người tên Cố Cảnh Uyên này căn bản không giống người thường, nên là làm việc tốt không cần báo đáp chứ?

Cố Cảnh Uyên nhướng mày: “Vậy sao?”

“Ừm…”

Một tiếng cười lạnh lùng vang lên, đến nỗi Tần Sắt tê cả da đầu, “Cháu báo, cháu sẽ báo mà…”

Sau đó, Cố Cảnh Uyên duỗi đôi chân dài ra, đứng trước mặt cô, vươn tay ấn cô vào lòng.

Tần Sắt giãy dụa, quát: “Này, anh làm gì thế, tôi cảnh cáo anh, tôi là người đứng đắn, đừng tùy tiện sàm sỡ tôi…”

Cố Cảnh Uyên nhíu mày, “Em muốn được ôm mà?”

Tần Sắt run rẩy cả người: “Tôi nói là báo ơn, không phải là… ôm như thế này.



Cố Cảnh Uyên chậm rãi buông cô ra, nhìn cô từ trên cao, “Ồ… báo ơn, ơn cứu mạng! ”

Trong đầu Tần Sắt chợt xuất hiện một lời thoại kinh điển trong phim truyền hình: Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp?

Cô khẽ run rẩy, lắc đầu, cô nghĩ nhiều rồi.

Tần Sắt đau lòng nói: “Tiền ly hôn của tôi cho anh một nửa, anh thấy thế nào?”

“Cho tôi thứ mà tôi không thiếu nhất, em vứt lòng thành của em cho chó ăn à?”

“Vậy anh nói xem anh thiếu cái gì? Nếu có thể thì tôi sẽ cho anh…”

Cố Cảnh Uyên cúi người, gần như dán trán anh vào trán cô, anh nói: “Thiếu một người làm mợ cháu trai tôi!”

……….

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui