Tần Sắt sững sờ.
Ánh mắt cuối cùng mà Cố Cảnh Uyên cho cô, và cả lời nói của anh, đều quá mức trịnh trọng.
Tuy rằng ngày thường anh nói năng hay làm việc dù cho là nghiêm túc hay đùa giỡn lưu manh, thì cũng đều như đang giải quyết việc chung vậy, nhưng lần này thì khác.
Đó là sự nguy hiểm đang gầm thét trực diện, xen lẫn sức mạnh không thể kháng cự, giống như khiến cho con mồi trong lồng không thể chạy nổi.
Tần Sắt nuốt nước miếng, cung kính nói: “Cậu à, yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến cậu hài lòng, nhất định! Xin cậu hãy tin cháu, cháu thật sự rất biết ơn cậu!”
Tần Sắt vẫy tay, nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
Ra khỏi cổng rồi, Tần Sắt mới kịp thở một hơi.
Lúc nãy, trong cái nhìn chăm chú của Cố Cảnh Uyên, Tần Sắt cảm giác như bản thân sắp bị anh giết chết, quá đáng sợ.
Cô lau mồ hôi trên trán, thở dài, hôm nay thật là mạo hiểm quá, suýt thì bị đâm chết rồi…
Cô lúc này có ám ảnh tâm lý, không dám xuống đường lớn nữa, đang muốn gọi điện cho bạn thân đến đón thì chợt trước mắt tối sầm lại.
“Cô Tần.
”
Tần Sắt ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt tươi cười lương thiện.
Nhìn thấy gương mặt ấy, Tần Sắt giận mà không đánh nổi, còn không phải là tài xế xuất sắc của Cố Cảnh Uyên đây sao.
Tần Sắt xụ mặt: “Phiền anh gọi tôi là bà Thẩm!”
“Được, cô Tần, ông chủ bảo tôi đưa cô về nhà, mời cô.
”
“Là bà Thẩm…”
“Vâng, thưa cô Tần, xin mời.
”
Tần Sắt: “! ”
Tần Sắt vừa đi, Tống Dật Chi vừa nhai kẹo cao su vừa bước ra: “Ngài Cảnh à, đó… chẳng lẽ là yêu tinh đã phá hủy tấm thân vàng ngọc của cậu sao?”
Cố Cảnh Uyên không đáp lại, chỉ gửi ảnh siêu âm cho Tống Dật Chi: “Thế này là có thai chưa?”
Tống Dật Chi kinh ngạc, suýt thì làm rơi kẹo cao su ra ngoài: “Hả? Ý cậu là mang thai? Trời ạ… Cố Cảnh Uyên, không ngờ gu của cậu nặng như thế đó, người ta luôn mồm gọi cậu là “cậu”, cậu lại cầm thú như thế, vốn tưởng rằng cậu là nhóc ngốc không rành tình yêu, không ngờ cậu lại là con sói đuôi to…”
Cố Cảnh Uyên đẩy anh ta ra, “Dùng chuyên môn bác sĩ phụ khoa để nói chuyện với tôi.
”
“Cố Cảnh Uyên, cậu nghiêm túc thật hả?”
Cố Cảnh Uyên nhíu mày: “Nói chuyện.
”
Tống Dật Chi liếc mắt nhìn phim siêu âm, lắc đầu: “Không có, bụng trống trơn, không có gì cả.
”
Cố Cảnh Uyên buồn bã: “Sao tôi lại thấy có nhỉ?”
“Cậu đừng nói bậy, một tên làm ở khoa ngoại tim mạch như cậu sao có thể so sánh với bác sĩ phụ khoa nổi tiếng như tôi?”
Cố Cảnh Uyên nhìn chằm chằm vào mặt Tống Dật Chi: “Cho nên cậu phải nghĩ cho kĩ rồi lại nói với tôi.
”
Tống Dật Chi nuốt nước miếng, từ lúc đi học đến giờ, anh ta sợ nhất là cái nhìn chết chóc này của Cố Cảnh Uyên.
Anh ta lắc đầu: “Không có, cậu… không, không thể nghi ngờ trình độ chuyên môn của tôi…”
Cố Cảnh Uyên cầm lấy phim màu: “Nghe lời, nhìn kĩ một chút.
”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nhưng Tống Dật Chi lại cảm thấy có hơi đáng sợ.
Là một bác sĩ phụ khoa có chuyên môn cao, anh ta kiên trì nói: “Cho dù là cao thủ phụ khoa thì cũng không thể bịa đặt nói không thành có được, cậu… cậu không giỏi đến mức trăm phát trăm trúng, đâu có thể trách tôi được?”
Cố Cảnh Uyên mỉm cười, lạnh lùng nói: “Tôi nói có, thì là có!”
…….