Cho em túi, em phải cho tôi “bao”.
Tần Sắt nhìn thấy tin nhắn này thì há hốc mồm, không khỏi đỏ mặt.
Trong đầu cô có một lời giải thích vô cùng xấu hổ, không biết có đúng hay không.
Cô cúi đầu nhìn bảy, tám chiếc túi lớn nhỏ, Tần Sắt nuốt nước miếng, mấy chiếc này cộng lại đủ mua một căn nhà nhỏ rồi.
Người thần bí này vừa ra tay đã tặng gần một căn nhà, đúng là đại gia.
Nhưng mà…
Cô là người rất có nguyên tắc, cho dù anh có tặng nhà thì tôi cũng không phải là người thấy tiền là sáng mắt đâu.
Tần Sắt dùng ngón tay chọt chọt màn hình: Tôi không phải người nông cạn, anh đừng tưởng chỉ dựa vào mấy cái túi này là có thể bao thầu tôi.
Tần Sắt gửi qua rồi gật đầu, ừm, lời này quả thật rất rõ ràng, đã cho người đó thấy được lập trường của cô rồi.
Cô thầm nghĩ, người thần bí này hiểu rõ cô như thế, mấy chiếc túi này cô đều rất thích, nhưng trước kia lại không có tiền mua.
Sau khi tốt nghiệp, cô muốn ra ngoài đi làm, nhưng Thẩm Duệ và cha mẹ anh ta không cho, nói con dâu nhà họ Thẩm mà phải ra ngoài làm việc cho người khác, vậy chẳng phải là chế giễu bọn họ rồi sao.
Nhưng bọn họ không cho cô tiền sinh hoạt, lại ghét bỏ gia đình cô có điều kiện kém.
Vương Thu Hà suốt ngày mắng cô là con gà không biết đẻ trứng, chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Một thời gian dài sau khi kết hôn, Tần Sắt còn không dám ăn no.
Sau này cô lén làm một số việc phiên dịch tiếng Anh bán thời gian, mới coi như tự kiếm được tiền cho bản thân, nếu không ngay cả tiền mua quần áo cô cũng không có.
Nhớ tới chuyện đó, Tần Sắt lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cảm thấy bản thân trước kia rất ngốc, như thể đầu óc bị chuốc thuốc vậy, cứ cảm thấy kết hôn không phải chuyện nhỏ nên tiếp tục nhẫn nhịn.
Cũng may, bây giờ cô đã tỉnh táo rồi.
Nhưng nói đi nói lại, người này hiểu rõ cô như thế, rốt cuộc là ai? Người quen sao? Không thể nào, vòng bạn bè của cô rất hẹp.
Chẳng lẽ là người trước đó thích thầm cô, luôn để ý tới cô?
Ừm, vậy cũng hợp lý.
Di động lại vang lên, Tần Sắt cúi đầu.
Người thần bí: Ồ… không phải tùy tiện mấy cái à…
Tần Sắt: Này, anh đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn nhiều hơn, ý của tôi là tôi là người rất có nguyên tắc.
Người kia không trả lời.
Tần Sắt nhắn liên tục mấy tin, người kia vẫn không đáp lại, cho đến khi có tiếng vang ngoài cửa, có lẽ là hai vợ chồng Thẩm Chí Quốc đã về.
Tần Sắt nhanh chóng thu dọn túi, đặt chậu hoa lên trên cửa sổ.
Cô đi từ phòng ngủ ra, thấy hai người liền chào hỏi: “Cha, mẹ, hai người về rồi ạ.
”
Vương Thu Hà không biết có phải vừa cãi nhau với Thẩm Chí Quốc, sắc mặt rất tệ, thấy Tần Sắt liền nổi nóng: “Đứng như người chết ở đó làm gì, rót cho tôi cốc nước đi, mấy ngày không về mà cô đã biến nhà tôi thành cái dạng gì rồi, sàn mấy ngày không quét, bàn mấy ngày không lau…”
Tần Sắt bình tĩnh nghe bà ta quát xong: “Mẹ, thật sự ngại quá, con mấy hôm nay đều rất mệt mỏi, làm gì cũng buồn nôn, không phải con không làm mà là cháu của mẹ quậy quá!”
Thẩm Chí Quốc vỗ bàn: “Cô định tạo phản đúng không, có cháu rồi thì tự xem mình là Phật chắc!”
Tần Sắt cười như không cười: “Con có quen một người tên là Chu Linh Linh, cô ấy nói với con là lúc cô ấy mang thai đứa con tên là Hạo Hạo, cũng có biểu hiện như con vậy, khuyên con phải cẩn thận.
Nhưng nếu hai người đã nói vậy rồi thì con cũng không còn cách nào khác, dù sao thì ông nội bà nội không quan tâm, con cũng biết làm sao được?”
Thẩm Chí Quốc nghe được hai cái tên đó, trên mặt liền hiện ra vẻ sợ hãi.
“Cô…”
Tần Sắt quay đầu nhìn Thẩm Chí Quốc, nở nụ cười tươi rói, khóe môi lại như có độc: “Cha, cha là ông nội của đứa bé mà, cho dù cha không lo cho cháu ruột thì cũng phải lo cho “con ruột” chứ?”
…….