Boss Hung Mãnh Em Có Thai Rồi!


Lạch cạch, điện thoại rơi xuống đất.


Tần Sắt ngơ ngác mà nghĩ, trả cả vốn lẫn lãi?

Đây là nói, ngoài việc trả lại một đứa con, còn muốn đòi thêm… một đứa nữa?

Tên khốn này, được voi đòi tiên hả?

Lại đào hố cho cô, muốn chôn cô để cô đâm chồi nảy lộc hay gì?

Tần Sắt nhặt điện thoại lên, ngón tay sắp chọc thủng màn hình tới nơi, viết ra một đống câu chửi tục, đang muốn gửi đi thì có cuộc gọi đến.


Tần Sắt vốn muốn cúp máy, nhưng khi nhìn tên người gọi thì lại ấn nhận.


“Alo…” Giọng điệu của Tần Sắt rất không tốt.


Chân Bảo Nhi có hơi nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, sao lại tức đến nỗi này?”


Đây là bạn thân duy nhất, cũng là bạn tốt duy nhất của Tần Sắt, là bạn học từ cấp ba đến đại học, một cô gái xinh xắn, có giọng nói êm tai trời sinh, thời đi học được rất nhiều bạn nam thích, cũng bị rất nhiều bạn nữ ghét.


Vẻ ngoài thông minh lanh lợi, nhìn có vẻ là một cô gái tâm cơ, nhưng thật ra trong bụng thì vô cùng ngây thơ thành thật.


Tần Sắt nhớ tới Cố Cảnh Uyên thì hận không thể đánh anh: “Tớ đang nóng lắm, gặp phải một tên khốn, đừng có để tớ…”

“Làm gì?”

“Không có gì, nói ra sợ dọa cậu mất.



Nợ một đứa con, chuyện này sao có thể nói ra được!

Nợ nần kiểu này, trên thế giới đúng là chỉ có một không hai.


Tên thối tha Cố Cảnh Uyên này quá không biết xấu hổ, nếu bị cô túm tóc thì, hừ… cô nhất định phải kéo trụi luôn, kéo thành một cái ống khói, xem anh ta còn có thể đẹp trai kiểu gì.


Nhưng mà, khuôn mặt kia, thật sự… đẹp đến mức quá đáng.


“Ôi chao, đừng nóng nữa mà, có thời gian rảnh không, đi mua sắm với tớ đi, tớ phải đi thu hoạch rồi.



“Người chăn nuôi cậu đâu?”

“Anh ta á… không biết nữa, ôi trời, kệ anh ta đi, cậu nhanh lên, gặp tớ ở phố mua sắm nhé.



Chân Bảo Nhi không cho Tần Sắt cơ hội từ chối, nhanh chóng cúp điện thoại.


Tần Sắt nằm đơ trên giường 10 phút, tiếng động dưới lầu vẫn chưa dừng, có vẻ như tình hình chiến đấu vẫn đang rất kịch liệt!

Lại một lát sau, tiếng động rốt cuộc đã dừng, Tần Sắt đứng lên thay quần áo, nhìn mấy chiếc túi đắt giá kia, do dự một lát rồi cầm lấy cái “rẻ nhất”.



Sau khi mang lên, Tần Sắt cảm giác như đang được cầm trên tay rất nhiều rất nhiều nhân dân tệ, tư thế đứng cũng thẳng tắp lên.


Hơn cả Cố Cảnh Uyên, người thần bí đòi “bao” cô này, thật ra còn khiến cô lo lắng hơn.


Dù sao thì người không thể nhìn thấy cũng là đáng sợ nhất!

Nhưng mà, lòng phù phiếm là bệnh chung của phụ nữ, Tần Sắt lần lượt giơ tay trái tay phải ra, sờ sờ cái túi.


Thật sự là, thích quá…

Cô quay đầu nhìn chậu hoa kia, hoa này… nhất định có gì đó đặc biệt.


Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh, chuẩn bị lên mạng xin giúp đỡ.


Tần Sắt xuống lầu, nhìn thấy một đống hỗn loạn, trên sàn nhà còn có vết máu.

Cô lắc đầu thở dài: thật tuyệt, quá tuyệt vời.


Sau này, cô sẽ cố gắng làm cho nhà họ Thẩm ngày nào cũng vui vẻ thế này.



Tần Sắt ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra gọi xe, đi ra cửa khu thì taxi vừa kịp đến.


Sau khi lên xe, Tần Sắt mở ra nhìn lại tin nhắn kia của Cố Cảnh Uyên, càng nghĩ càng tức giận, cảm giác bản thân rất mệt mỏi.


Tần Sắt: Cậu à, làm người đừng quá vô liêm sỉ, dù gì cũng là tổng giám đốc, không thể giữ lại chút thể diện ư?

Cô vô duyên vô cớ bị Cố Cảnh Uyên bắt nợ một đứa bé, một đứa thì thôi đi, giờ còn đòi lãi với cô, có biết xấu hổ hay không vậy?

Tức giận, thật là tức giận quá đi…

Không lâu sau, Cố Cảnh Uyên lại gửi đến một tin nhắn vô sỉ hơn.


Cố Cảnh Uyên: làm người không bằng làm ra người!

Tần Sắt run run khóe miệng, hừ, tên khốn, lại đùa, lại đùa giỡn với cô.


Tần Sắt nghiến răng, bất chấp mà nhắn: Cố Cảnh Uyên, anh… có phải nghiện ngủ với tôi rồi không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận