Vương Thu Hà lấy lại tinh thần, hắng giọng hỏi: "Đây là thật sao?"
Tần Sắt đưa giấy khám thai cho bà ta: "Đương nhiên là thật, mẹ xem, đây chính là giấy khám của bệnh viện, một tháng, còn chưa thành hình, tuy nói chưa đủ ba tháng thì không nên công khai nhưng hôm nay lại là đại thọ của mẹ, con thấy không có món quà nào tốt hơn món quà này...!cha mẹ, hai người nói có đúng không?"
Những lời này của Tần Sắt nói có thể nói là vô cùng đường hoàng, vô cùng có sức thuyết phục, khiến cho người ta không thể không tin.
Tần Sắt không phải không nghĩ tới chuyện sẽ vạch trần Thẩm Duệ là đồng tính luyến ái vào ngày hôm nay, làm mất mặt nhà họ Thẩm, giẫm nát thể diện của Thẩm Duệ dưới chân.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, dựa vào đâu chứ, nhà họ Thẩm hành hạ cô hai năm, vì sao cô lại bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.
Hơn nữa nếu đã làm lớn chuyện như vậy thì nhất định phải ly hôn, mà cô thì đừng mơ lấy được một cắc tiền nào.
Cô đương nhiên phải cân nhắc sao cho tốt với mình, cô vừa muốn tiền bồi thường, vừa muốn nhà họ Thẩm không được bình yên.
Cho nên cô giả mang thai để một thời gian ngắn sắp tới cô có thể tác oai tác quái tại nhà họ Thẩm.
Lần đầu tiên Vương Thu Hà cười với Tần Sắt.
Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm bụng Tần Sắt, gật đầu nói: "Ừ, không sai, lời này nói rất đúng, không có món quà nào quý hơn món quà này, con...!ngồi xuống, nhanh ngồi xuống...!Sao không nói sớm..."
Đến bản mặt sắt của Thẩm Chí Quốc cũng phải nụ cười tươi tắn, ánh mắt nhìn Tần Sắt không thể dịu dàng hơn.
Tần Sắt giơ tay vuốt ve bụng mình: "Con muốn cho cha mẹ một niềm vui bất ngờ, đứa nhỏ này là nhờ phúc của cha mẹ mới có, cho nên con mới định nhân dịp sinh nhật mẹ mà nói, cũng để cho nó dính chút không khí vui mừng từ mẹ..."
Tần Sắt nói xong chợt phát hiện, sao xung quanh lại yên lặng vậy.
Cô tưởng mình nói sai điều gì, nhưng chỉ thấy ánh mắt đám người Vương Thu Hà đều dồn về phía sau lưng cô, Tần Sắt chậm rãi xoay người, chẳng biết Cố Cảnh Uyên đã đứng ở sau lưng cô từ lúc nào, anh đang nhìn cô với ánh mắt hàm xúc không rõ.
Thoáng chốc sắc mặt Tần Sắt trắng bệch, bắp chân run lên, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Xong đời rồi...
Lời cô nói, nhất định Cố Cảnh Uyên đều nghe thấy hết.
Sao anh có thể tới nơi này, sinh nhật Vương Thu Hà nào to đến mức mời được vị tôn đại Phật anh.
Anh sẽ xử lý cô ra sao?
Lúc này, trong đầu Tần Sắt nhảy ra một đống dấu hỏi.
Vương Thu Hà thất thần xong thì kích động không nói thành lời, thịt béo toàn thân run lên: "Cố...!cậu Cố, cậu...!cậu...!đến...!đến…..
vinh hạnh quá..."
Đừng thấy Vương Thu Hà gặp ai cũng khoe Cố Cảnh Uyên là em họ bà ta mà nhầm, thấy người thật bà ta chẳng dám gọi em họ, đến nói chuyện còn cà lăm nữa là.
Cố Cảnh Uyên giống như không phát hiện ra Vương Thu Hà, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tần Sắt, nhìn đến mức khiến cô sởn gai ốc.
Tần Sắt lặng lẽ chống bàn, đề phòng mình đứng không nổi, hai chân cô run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Cố Cảnh Uyên khẽ mở môi mỏng: "Nghe nói Thẩm...!mợ chủ Thẩm có thai, chúc mừng nhé!"
………..