Đám Đinh Cố ở lại đến tối, Giang Túc sai họ đưa thi thể đi xử lý.
Đinh Cố phát rầu người, thi thể to thế này, mang từ đây xuống chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ.
Anh Giang, anh xác định là không phải anh muốn đưa chúng em vào ngục sao?
Mấy người Đinh Cố ngồi ngoài hành lang chơi địa chủ đến tận rạng sáng, sau đó mới lặng lẽ đưa thi thể đi.
Nếu không phải bị nắm thóp thì cậu ta thực sự muốn làm phản, vì sao cậu ta phải đi xử lý thi thể giúp chứ?! Có phải cậu ta giết người đâu, nhưng lỡ bị bắt thì người gặp xui xẻo lại là cậu ta!
Quá phiêu lưu luôn ấy!
…
Thời Sênh không biết trong chiếc usb Đinh Cố đưa cho Giang Túc có gì, nhưng Giang Túc ôm máy tính ngồi đó rất lâu.
Thời Sênh sán tới liếc nhìn, các kiểu trang web kỳ quái, ngôn ngữ lại càng hiếm có, kỳ lạ hơn, giống như trang web tả pí lù tập hợp ngôn ngữ đủ các quốc gia trên thế giới vậy.
Mẹ kiếp, phải là người toàn năng đến mức nào mới đọc hiểu được?
À vâng! Người toàn năng ở ngay trước mặt cô đây này!
“Rì rì rì…”
Tiếng điện thoại rung làm ngắt mạch của Giang Túc, anh hơi nhíu mày nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh sán tới hôn chụt một cái.
Giang Túc: “…” Cô nàng này suốt ngày nghĩ đến chuyện sàm sỡ anh! Không biết xấu hổ!
Thời Sênh lại xoa đầu anh một cái, cầm điện thoại lên nghe, “Alo, ba ạ?!”
“Tần Vũ! Con đang ở đâu!” Hình như Tần Dật rất tức giận, nói như gầm lên rồi.
“Con ở ngoài ạ, có chuyện gì thế ạ?”
“Mấy hôm trước con cầm những cái gì về nhà vậy? Hả? Ở đâu ra?” Ông chỉ đi công tác có vài ngày, kết quả là về đến nhà mọi thứ đều thay đổi hết.
Y như bước vào sở truyền giáo, tuyên truyền mê tín phong kiến vậy.
“Đều là bùa hộ thân mà ạ…” Thời Sênh ngừng một chút, “Không phải mẹ con lấy hết ra dán khắp nơi đấy chứ?”
Cô nhớ lúc cô cầm về, hình như Lê Lan có vẻ cực kỳ thích thú những tấm bùa đó.
Tần Dật như nghiến răng nghiến lợi, “Con nghĩ sao?!”
Thời Sênh: “…” Mấy thứ cô chuẩn bị đó chỉ là để đề phòng lỡ có chuyện gì, có bảo Lê Lan dán hết lên đâu!
Bản cô nương vô tội mà!
Bản cô nương nhất quyết không gánh trách nhiệm này nhé!
“Mau lăn về đây cho ba!” Hiếm khi Tần Dật tức giận thế này, “Đừng tưởng rằng giờ cô đủ lông đủ cánh rồi thì có thể bay tứ tung được, trong vòng một giờ không về đến nhà, thì cô cứ chờ xem tôi xử lý cô thế nào!”
Tút tút tút...
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng báo bận.
Thời Sênh giơ điện thoại lên, một lúc sau mới thở dài một hơi, quay người vào phòng lấy áo khoác.
“Em đi đâu thế?” Giang Túc ngừng động tác, nhìn cô mặc áo.
“Về nhà, Hoàng a mã triệu hồi.”
Giang Túc mím môi, “Bao giờ em quay lại?”
Thời Sênh nhìn đồng hồ, “Bài ca của lãnh đạo, anh biết mà. Chưa qua vài tiếng đồng hồ thì làm sao đi được?! Nếu muộn quá em sẽ không quay lại nữa.” Có lẽ cô cũng chẳng quay lại được, bà mẹ cuồng con Lê Lan kia còn lâu mới thả cô đi.
“Em yên tâm để anh ở nhà một mình à?”
“Có gì mà không yên tâm? Chẳng phải người của anh vẫn bảo vệ dưới kia sao?” Thời Sênh lườm Giang Túc một cái, “Anh nghĩ em mù chắc?”
“Tạm biệt!” Loại người này làm sao tìm được bạn trai chứ! Chắc chắn không tìm được!
Thời Sênh hơi đảo mắt, “Muốn đi cùng không?”
“Không đi, bận lắm.”
Thời Sênh nhướng mày, “Không đi thật à?!”
Giang Túc không đáp.
“Được rồi, đi nào.” Thời Sênh đóng laptop của anh lại, “Muốn đi cùng em thì cứ nói thẳng đi, em có cười anh đâu.”
“Ai muốn đi cùng em.” Giang Túc giằng laptop lại, “Anh không đi.”
“Không phải do anh quyết định.” Thời Sênh bế bổng anh lên, “Anh không đi cũng phải đi.”
“Tần Vũ!” Giọng Giang Túc trầm hẳn xuống, “Anh không thể ra ngoài.”
Nếu bị người ta nhìn thấy, chắc chắn cô sẽ bị liên lụy.
Thời Sênh ấn anh xuống, mặc áo cho anh, giọng ngang ngược, “Nếu ngay cả anh mà ông cũng không bảo vệ được, thì nói gì đến biển cả tinh thần, xưng bá vũ trụ.”
Giang Túc: “…” Xưng bá vũ trụ là cái quỷ gì? Xem nhiều phim hoạt hình quá à?!
Còn nữa, ai cần em bảo vệ chứ!
“Tần Vũ.” Lúc ra cửa, Giang Túc túm chặt tay Thời Sênh, “Một khi anh bước ra khỏi cánh cửa này, rất có thể anh sẽ bị lộ, những kẻ muốn có được anh… đủ để hủy diệt cả Tần gia.”
Nói tới đây tâm trạng của Giang Túc cũng hơi trầm xuống, xung quanh anh quá nguy hiểm, cô không cần phải sa vào những nguy hiểm đó.
“Yên tâm, trừ khi họ lái chiến hạm vũ trụ đến, nếu không thì đừng hòng động được vào một cọng tóc của em.” Thời Sênh hừ một tiếng.
[…] Tức là dù họ có lái chiến hạm vũ trụ đến, thì cũng chỉ có thể động đến một cọng tóc của cô thôi chứ gì?
#Cảnh giới ba hoa vênh váo của Ký chủ nhà tôi hình như lại cao hơn rồi#
Giang Túc: “…”
Hình như anh không chỉ gặp phải biến thái, mà còn là một cô nàng biến thái mắc bệnh khủng hoảng tuổi dậy thì phát muộn nữa.
…
Thời Sênh đưa một người đàn ông về nhà, nói là bạn trai của mình, lại còn là một người đàn ông đi lại khó khăn, cảm xúc của Lê Lan và Tần Dật thống nhất một cách kỳ lạ.
Cây cải trắng khảm vàng nhà họ bị lợn húc rồi!
Trong phòng khách, toàn thân Giang Túc đều không thoải mái, bị ánh mắt sáng như đèn của Lê Lan và Tần Dật quan sát thăm dò, giống như muốn bình luận ra giải thưởng tầm cỡ quốc tế gì đó từ người anh vậy.
Tần Dật hắng giọng, “Thứ cho tôi vô lễ, cậu Giang này, cậu làm nghề gì nhỉ?”
Tiết mục thiết yếu khi ba mẹ gặp người con trai mà con gái mình đưa về.
“Anh ấy thế này mà còn làm gì nữa ạ?!” Thời Sênh lạnh lùng buông ra một câu.
Ánh mắt ba người cùng nhìn về phía Thời Sênh... Đây thật sự là đối tượng của con sao?! Có ai đi nói như con không hả?!
Thời Sênh: “…”
Nhìn bản cô nương làm gì, bản cô nương chỉ nói thật thôi mà!
Giang Túc cố nhịn cảm giác muốn bóp chết Thời Sênh xuống, “Cháu là chuyên viên IT, chỉ có điều hiện giờ không tiện…”
“Ồ, nghề đó rất hay!” Tần Dật gật gù, hiện giờ nghề IT đang rất hot, nghề nghiệp qua cửa, “Cậu Giang là người thành phố B à? Cậu quen Tiểu Vũ nhà tôi bao lâu rồi? Sao chúng tôi không nghe con bé nhắc gì về cậu nhỉ.”
Giang Túc: “…” Tính chi tiết ra, thì thời gian họ quen nhau chỉ vỏn vẹn chưa tới hai tháng, vậy mà cô đã đưa anh về nhà gặp người lớn rồi, không giúp anh đã đành, còn đổ thêm dầu vào lửa.
Rốt cuộc là quen kiểu bạn gái thế này làm gì chứ?!
Thời khắc này, Giang Túc thực sự rất hoài nghi về cuộc đời mình!
Giang Túc hít sâu một hơi, “Cháu không phải người thành phố B, nhưng sau khi tốt nghiệp Đại học, cháu ở lại thành phố B luôn, cháu và cô… Tiểu Vũ quen nhau được một thời gian rồi ạ…” Rốt cuộc vì sao trước khi cô đi anh lại phải ngứa mồm hỏi câu kia chứ?!
Câu trả lời của Giang Túc cũng coi như nghiêm túc kín kẽ, đều trả lời theo thông tin bịa đặt mà Thời Sênh cho anh, dù Tần Dật có đi tra, cũng không tra ra cái gì cả.
“Cậu Giang này, chân cậu?” Câu hỏi này của Tần Dật cũng hơi tế nhị một chút, dù sao cũng là động đến nỗi đau của người ta.
Thời Sênh kéo tay Giang Túc, trả lời thay anh, “Không có chuyện gì lớn, sau khi hồi phục sẽ ổn ạ.”
Tần Dật lườm Thời Sênh một cái, Thời Sênh cong mắt cười, Tần Dật khẽ lắc đầu, hỏi tiếp vấn đề khác.
Tần Dật hỏi xong, có lẽ cảm thấy lai lịch của Giang Túc cũng khá ổn, thái độ cũng không cứng rắn như lúc đầu nữa, “Cậu Giang này, bình thường con bé Tiểu Vũ này bị chúng tôi chiều quá hóa hư rồi, tính cách hơi tùy tiện một chút, nếu có gì không hay không phải, mong cậu nhường nhịn nó. Bậc làm cha làm mẹ chúng tôi, đương nhiên không nỡ để nó phải chịu ấm ức.”
Con cái lớn rồi, bậc làm cha làm mẹ như họ cũng không thể giữ con bé ở nhà cả đời được.
“…” Tính cách đó của cô ấy, đâu phải là tùy tiện mà là kỳ quặc mới đúng, “Cháu biết rồi ạ.”
Thời Sênh cố nhịn không nói lung tung, im lặng nhìn ba bên thân thiện đàm phán.
Hiện giờ cô chỉ là một khán giả ngồi cắn hạt dưa xem kịch thôi.