Boss Là Nữ Phụ

Nạn nhân là nữ, khoảng 22 đến 25 tuổi, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, nằm sấp xuống đất, không có dấu vết bị xâm phạm.

Mọi thứ chứng minh thân phận của nạn nhân dường như đều bị người khác xử lý hết rồi, chỉ còn lại một chiếc váy ngủ rẻ tiền ở đâu cũng có.

Bên trong thậm chí còn không có cả đồ lót.

Hà Tín hỏi Thời Sênh, “Liệu có phải R làm không?”

“Sao tôi biết được?” Thời Sênh lườm Hà Tín một cái, cô có phải là người đại diện của R đâu.

“Đội trưởng Hà, có phát hiện mới.” Vưu Ái chạy từ đằng xa lại, không để ý đến Thời Sênh, nghiêm mặt nói với Hà Tín: “Phía trên phát hiện có vết bánh xe.”

Hà Tín phẩy tay, ra vẻ đi xem thế nào.

Thời Sênh dựa vào xe không đi, Hà Tín tự biết không gọi được cô, nên thông minh hơn không gọi cô nữa.

Chờ Hà Tín và Vưu Ái đi khuất rồi, Thời Sênh mới lững thững đi về phía thi thể.

Cô nhìn thi thể, rồi lại nhìn bốn phía, nơi này hơi khuất, người bình thường sẽ không đi tới bên này, trước mặt là sông, sau lưng là sườn dốc.

Trên sườn dốc có một con đường nhỏ, con đường này vòng quanh bờ sông, một vài người sẽ ra đây chạy bộ buổi sáng.

Người phát hiện thi thể đang cho chó đi dạo, đột nhiên con chó chạy từ sườn dốc xuống, người chủ đứng trên gọi mãi cũng không lên, đành phải đi xuống, ai ngờ lại nhìn thấy người chết.

“Cô Tần, có cao kiến gì không?” Tiếng Hoắc Tiêu vang lên bên cạnh.

Thời Sênh: “…” Tên nam chính này có bệnh à?! Cứ gây sự với bản cô nương là sao!


Thích cô à?!

Đừng đùa, cô chỉ nhìn thấy ý khiêu chiến trong mắt nam chính đại nhân mà thôi, đó là kiểu ý chí gặp kỳ phùng địch thủ, muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Lật bàn, không đi tra tên R kia, cứ túm lấy cô so với bì, chẳng phải thần kinh thì là gì?!

Thời Sênh bẻ khớp ngón tay, tiếng rắc rắc kêu lên, cô bẻ cổ trái phải, đột nhiên quay người đánh thẳng vào mặt Hoắc Tiêu.

Ông đây nhịn anh lâu lắm rồi nhé!



Chuyện Thời Sênh đánh người ở hiện trường phát hiện vụ án, người bị cô đánh còn là tay cố vấn Hoắc Tiêu, không biết bị ai truyền tới tận chỗ Tần Dật.

Tần Dật biết chuyện con gái mình gây ra gần đây, ông và Lê Lan cũng đều hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện lúc trước cô suýt chết, họ lại không dám nói gì cô.

Sau một trận ốm nặng, toàn bộ tính cách đều thay đổi, ai mà không nghi ngờ thắc mắc chứ?

Nhưng cô nhớ hết mọi chuyện, dù thi thoảng họ có ý thử cô, cô cũng có thể trả lời rất tự nhiên, đây thực sự là con gái họ.

“Tần Vũ! Con muốn làm phản luôn phải không!” Tần Vũ tức đến mức đập bàn, “Con có biết con đánh ai không?”

Thời Sênh thành thật đáp, “Hoắc Tiêu ạ!”

Không phải là Hoắc Tiêu thì bản cô nương còn lười phải ra tay ấy.


“…” Con biết mà còn dám ra tay, tức chết ông mất, “Con có biết ông nội Hoắc Tiêu là ai không?!”

“Con đánh chút thôi mà, có đánh chết đâu. Đàn ông đàn ang như anh ta mà còn nghĩ đến chuyện mách người lớn à?” Nhỏ đánh không lại thì già lên, đó không phải là kỹ năng của phản diện sao? Lẽ ra nam chính không được kích hoạt chức năng này mới đúng chứ!

Tần Dật nổi điên, cô còn muốn đánh chết người ta nữa à!

“Con còn muốn tiếp tục ở lại đội hình sự nữa không?”

Thời Sênh nhìn Tần Dật, mặt đầy vẻ vô tội, “Tự anh ta không đánh được con, sao lại trách con?”

Tần Dật hít sâu một hơi, đỏ bừng mặt mắng, “Tần Vũ, con cút đi xin lỗi Hoắc Tiêu cho ba!”

“…” Xin lỗi nam chính á?! Mơ đi! Không đi! “Vâng.”

[…] Đã bảo không đi cơ mà, cô nhận lời làm gì?! Ký chủ, tôi nói cho cô biết, cô đừng gây chuyện nữa!

Thời Sênh đi từ phòng làm việc của Tần Dật ra, tức tối hừ một tiếng, dáng vẻ đó thực sự giống biến thái muốn đi giết người diệt khẩu vậy.

[…] Chủ nhân, người mau tới đây, bệnh điên của Ký chủ lại nặng thêm rồi, bản Hệ thống không chịu nổi.

Mi mới điên!

[Người điên đều không bao giờ thừa nhận mình điên. Ký chủ, cô đừng phủ nhận, cô bị điên đấy, điên thì uống thuốc đi, đừng ra ngoài hãm hại người khác được không?]


Thời Sênh nghiến răng, nếu mi cũng đã nói ta bị điên, vậy ta không đi hại người khác làm sao xứng với hai chữ ‘bị điên’ này được.

[…] Tốt nhất là bản Hệ thống offline.

Nửa đêm, Thời Sênh mò vào phòng bệnh, lại đánh Hoắc Tiêu một trận nữa, vết thương của Hoắc Tiêu vốn không nặng gì, nhưng bị Thời Sênh đánh thêm trận này, có lẽ mười ngày nửa tháng cũng không gặp người khác được.

Vì đề phòng người lớn nhà Hoắc Tiêu nhúng tay vào, Thời Sênh còn chuẩn bị thêm chút tiết mục khác cho Hoắc Tiêu, uy hiếp nếu anh ta dám mách lên trên, sẽ khiến anh ta nổi tiếng toàn cầu trong chớp mắt.

Thời Sênh hoàn toàn không che giấu thân phận của mình, Hoắc Tiêu biết người đánh mình là ai, nhưng anh ta phải ấm ức không thể nói ra.

Từ bé đến giờ, có lẽ trừ gặp khó khăn chỗ nữ chính ta, thì Hoắc Tiêu cũng chỉ thua mỗi Thời Sênh.

“Hoắc thiếu, rốt cuộc là ai đánh cậu?”

“Không biết.” Hoắc Tiêu lạnh lùng đáp, “Đưa điện thoại cho tôi.”

Người kia vội đưa điện thoại qua, Hoắc Tiêu muốn để người bên trên cách chức Tần Dật, kết quả là đã không được bênh vực thì chớ, còn bị mắng một trận té tát.

Hoắc Tiêu cảm thấy rất kỳ lạ, không cả bận tâm đến vết thương trên người, chạy về Hoắc gia tìm ông nội.

“Cậu chủ?” Người làm mở cửa cho Hoắc Tiêu, thấy anh ta cũng giật mình, một lúc lâu mới nhận ra cậu chủ nhà mình.

Lúc trước, trừ các ngày lễ, Hoắc Tiêu rất ít về bên này, hôm nay sao tự dưng lại về, còn quấn băng kín đầu thế kia nữa…

Hoắc Tiêu không nói gì, sải bước vào trong nhà, đi thẳng lên thư phòng.

Anh ta còn không cả gõ cửa, đẩy luôn cửa bước vào, “Ông nội.”

Trong thư phòng có mấy người, Hoắc Tiêu đột ngột đi vào, mấy người kia đều ngừng nói chuyện, nhìn ra cửa.

“Hoắc Tiêu, không biết trên dưới gì cả, cút ra ngoài!” Ông cụ Hoắc đứng ở chính giữa lập tức sa sầm mặt quát.


Hoắc Tiêu không ngờ đang có nhiều người ở đây như vậy, khẽ gật đầu rồi lùi ra ngoài thư phòng.

Người trong thư phòng nhanh chóng đi ra, Hoắc Tiêu nhìn mấy người đó rời đi, những người này… không giống những người ông nội anh ta thường tiếp xúc.

Hoắc Tiêu lại gõ cửa lần nữa rồi mới vào, “Ông nội.”

“Tôi biết vì sao anh về đây.” Ông cụ Hoắc day day mi tâm, “Nhưng tôi chỉ có thể nói với anh rằng, đừng có ý đồ gì với họ.”

Hoắc Tiêu nhíu chặt mày, “Vì sao ạ?”

Ông cụ Hoắc hy vọng đứa cháu này nối nghiệp mình, đương nhiên phải phân tích rõ lợi hại với nó. Ông im lặng ngẫm nghĩ một lúc lâu, mới chậm rãi nói, “Mấy ngày trước Tần Vũ có liên hệ với Cục An ninh Quốc gia…”

Thời Sênh dùng bí mật Quốc gia uy hiếp Cục An ninh Quốc gia, hủy bỏ việc giám sát truy lùng Giang Túc, không được động đến Tần gia và Lê gia, nếu không, cô không chắc liệu mấy thứ đó có lọt ra nước ngoài không.

“Cô ấy không che giấu thân phận ạ?” Hoắc Tiêu kinh ngạc, cô ấy to gan đến mức đó sao, dám uy hiếp Cục An ninh Quốc gia.

“Không.”

Cô ấy bộc lộ rõ thân phận ngay từ đầu, cứ như sợ người khác không biết cô ấy là ai vậy, khiến đám người của Cục An ninh Quốc gia còn không biết phải phản ứng thế nào.

“Cục An ninh Quốc gia đồng ý rồi ạ?”

“Cục An ninh Quốc gia định tiến hành bắt cô ấy, nhưng mà…” Mặt ông cụ Hoắc rất nặng nề, “Thất bại. Tần gia và Lê gia vững như bàn thạch, Cục An ninh Quốc gia làm thế nào cô ấy cũng đều biết ngay, còn phản ứng khiến người khác không kịp trở tay.”

Dưới tình huống như vậy, Cục An ninh Quốc gia còn cách gì nữa đâu?

Cô ấy cũng không đưa ra yêu cầu gì quá đáng, chỉ muốn bảo đảm sự an toàn của hai nhà Tần Lê và Giang Túc.

Hoắc Tiêu lẩm bẩm, “Cô ấy… rốt cuộc là ai?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận