Nhẫn thuật là cái quỷ gì?
Nhẫn thuật còn có loại năng lực này à? Coi thường cô không có học đúng không?
Thời Sênh lấy hạt dưa ra, ngồi xổm xuống cạnh A Ngộ, “Các anh vào đây làm gì?”
“Thiếu gia muốn vào.”
“Hắn muốn vào tìm chết, anh cũng đi theo hắn tìm chết à?” Bản cô nương đây không bao giờ làm bảo tiêu chân thành kiểu đó đâu.
A Ngộ nhìn Thời Sênh, lại thật thà đáp, “Tôi sẽ bảo vệ tốt cho thiếu gia.”
Ánh mắt của Thời Sênh đảo qua hai người đàn ông với vẻ hóng hớt, có gian tình nha.
A Ngộ bị ánh mắt của Thời Sênh nhìn tới mức cực kỳ mất tự nhiên, so với ánh mắt trước đó thì lúc này sự soi mói ấy càng làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Làm hắn còn khó hiểu hơn chính là ở trong tình huống này mà cô ấy còn có tinh lực cắn hạt dưa và buôn chuyện nữa.
Xuống mộ còn đem theo hạt dưa…
Cũng đủ kỳ quái.
“Hắn nghiên cứu cái gì?” Thời Sênh dịch dịch lại gần A Ngộ.
“Không biết.”
Thời Sênh: “…” Chàng trai thật thà đâu rồi?
Hai người đều ngầm đánh giá đối phương, hoàn cảnh nhất thời trở nên an tĩnh.
Thời Sênh không rời đi ngay là muốn xem diễn, còn không biết tại sao A Ngộ cũng không rời đi ngay nữa.
Đám người nữ chính đại nhân đang vây quanh Hiểu Đình, không biết đang thảo luận chuyện gì.
“Cô ấy không ổn đâu, chúng ta mau rời đi thôi.” Diệp Dao khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang còn đang chìm trong mê muội.
Nam sinh cực kỳ đau khổ, hắn nắm chặt tay Hiểu Đình, không muốn buông ra.
Hiểu Đình thích Háo Tử, hắn lại thích Hiểu Đình, đúng là tình tay ba cực kỳ thống thiết.
Nam sinh còn lại vẫn luôn là phông nền, nhưng lúc này hắn thấy Diệp Dao nói có lý nên vẫn đang nhỏ giọng khuyên nam sinh mặc đồ ngụy trang.
Thứ tiến vào trong cơ thể Hiểu Đình làm cho bọn họ có cảm giác khá quỷ dị.
“Có đi thì các người đi đi.” Nam sinh mặc đồ ngụy trang nhìn Hiểu Đình, không buồn để ý tới Diệp Dao và nam sinh kia.
Diệp Dao còn muốn tiếp tục khuyên. Nhưng đúng lúc này, đôi mắt của Hiểu Đình đột nhiên mở trừng ra. Cô ta vươn tay túm chặt lấy cổ nam sinh mặc đồ ngụy trang, kéo hắn tới bên miệng mình, há miệng cắn một ngụm.
Thanh âm ừng ực vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Nam sinh mặc đồ ngụy trang như bị đứng hình mấy giây, sau đó mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Hắn giãy giụa muốn thoát ra, nhưng sức lực của Hiểu Đình đột nhiên lớn hơn trước rất nhiều, dù hắn có chống cự thế nào cũng không thoát được, ngược lại còn bị Hiểu Đình ấn xuống, đè lên người hắn và tiếp tục cúi đầu uống máu.
“Cứu…” Nam sinh mặc đồ ngụy trang vươn tay về phía đám người Diệp Dao.
Diệp Dao không dám tiến lên, sắc mặt tái nhợt nhìn Hiểu Đình. Nam sinh còn lại sợ tới mức co chân chạy mất.
“Pằng!”
Tiếng súng vang lên làm cho Diệp Dao giật mình run rẩy.
Hiểu Đình đang đè lên nam sinh mặc đồ ngụy trang bị đạn bắn trúng, rít lên một tiếng cổ quái, thân mình bật lên như động vật, hai chân dùng sức bắn về phía Diệp Dao.
“Pằng pằng!”
Vài tiếng súng liên tiếp vang lên, Diệp Dao bị người ta kéo sang một bên, vừa đúng lúc Hiểu Đình ngã xuống chỗ cô ta vừa đứng.
Trong bóng tối, một đoàn người tiến ra, rất nhanh giải quyết xong Hiểu Đình.
“Cô không sao chứ?” Người vừa kéo Diệp Dao lo lắng hỏi han.
Diệp Dao thở hồng hộc, lắc đầu, “Tôi không sao, cảm ơn!”
“Sao cô ta lại biến thành cái dạng này?”
Diệp Dao nói chuyện đã xảy ra với người kia. Tầm mắt người kia dừng lại trên người Thời Sênh và A Ngộ ở cách đó không xa.
Thời Sênh vẫn ngồi cắn hạt dưa, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị khiến người nhìn vào rất không thoải mái.
A Ngộ ôm Tô Niệm Chi, mặt không thay đổi nhìn đám người này.
Vừa rồi bọn họ cũng đứng ở đây, nhìn thấy có người bị tấn công mà không hề ra tay ngay.
“Lão đại.” Người nọ thu lại tầm mắt, vẫy vẫy tay sang bên cạnh.
Một nam nhân mặc áo da màu đen từ trong đội ngũ xuất hiện, ánh mắt đảo qua người Diệp Dao.
Đây là nam chính, Bùi Diệp.
Bùi Diệp là kiểu nam chính cao ngạo, lãnh đạo, kiệm chữ như vàng.
Dù sao, trong cốt truyện, ngoài mấy lời miêu tả này cũng chẳng có gì để nói thêm về nam chính cả.
Hắn đi tới bên cạnh Diệp Dao, đưa tay vỗ vỗ đầu cô ta, không nói gì.
“Lão đại, bọn họ…” Người nọ cúi nháy mắt với Bùi Diệp.
Bọn họ đều nhận ra Thời Sênh, trước đó đã từng đi cùng nhau, nhưng hai người kia thì họ không quen.
“Đi.” Bùi Diệp nắm chặt tay Diệp Dao, xoay người rời đi.
“Lão đại, mặc kệ bọn họ ư?”
Bùi Diệp không đáp, tiếp tục tiến thẳng về phía trước.
Thời Sênh: “…” Mẹ kiếp! Không đấu võ mồm với ông câu nào sao? Cứ thế đi rồi à?
Người nọ cũng không dám nói hai lời, lập tức theo Bùi Diệp đi.
Diệp Dao quay đầu nhìn Thời Sênh, đại khái còn muốn đòi lại mặt vòng cổ của mình.
Nhóm người này tới nhanh đi cũng nhanh, trong chốc lát nơi này liền khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
A Ngộ đợi một lát, đột nhiên ôm lấy Tô Niệm Chi đi về phía cái xác của Hiểu Đình.
Hắn bấm vào huyệt nhân trung của Tô Niệm Chi làm thiếu gia nhà mình tỉnh lại.
“A Ngộ?” Tô Niệm Chi tỉnh lại, “Sao ta lại ngủ rồi?”
“Thời gian thiếu gia nghỉ ngơi ít quá!”
Thời Sênh há hốc mồm, A Ngộ này trợn mắt nói dối quá lợi hại, làm gì giống chàng trai thật thà gì chứ?
Tô Niệm Chi đứng lên, vuốt vuốt gáy, “Đau quá, có phải cậu lại thừa dịp tôi ngủ, động vào cổ tôi đúng không?”
“Thiếu gia, ở đây có xác chết.” A Ngộ chỉ vào Hiểu Đình.
Quả nhiên, sự chú ý của Tô Niệm Chi bị di dời. Hắn nhìn về phía xác chết, hai mắt như sáng lên, “Giống mấy cái xác chúng ta thấy trước đó à?”
“Có lẽ…”
“Túi của tôi, mau lấy túi của tôi tới đây.” Tô Niệm Chi sung sướng tới phát run lên.
“Thiếu gia, tôi không biết túi rơi ở đâu.” Mộ cổ này lớn như thế, nếu hắn quay lại tìm thì không biết khi nào mới tìm thấy nữa.
Tô Niệm Chi trừng mắt với A Ngộ, “Tôi nuôi cậu để làm gì hả? Có cầm cái túi cũng không xong!”
A Ngộ nghiêm túc trả lời, “Thiếu gia, tôi bảo vệ sự an toàn của anh, không phải trông túi cho anh.”
“Trông túi của tôi cũng là nhiệm vụ của cậu! Cậu muốn bị tôi trừ tiền lương đúng không?” Tô Niệm Chi tức tới dậm chân.
“Thiếu gia, ngài đã trừ tiền lương của tôi tới tận năm sau rồi.”
“Thế à?” Tô Niệm Chi vỗ vỗ đầu, “Vậy tiếp tục trừ!”
A Ngộ không đáp lời, dù sao tiền lương cũng không phải thiếu gia phát, để mặc anh ta tùy tiện trừ thôi.
“Bộp!”
Một cái túi xách đột nhiên bị ném tới trước mặt Tô Niệm Chi, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn về phía cái túi được ném ra.
Sau đó mắt hắn càng sáng hơn, “Hồ ly tinh, cô thật đúng là hồ ly tinh tốt bụng.”
Thời Sênh: “…” Quả thật đúng là A Ngộ không cứu vớt nổi cái bệnh biến thái này của hắn.
Thời Sênh tiến lên vài bước, cướp lại cái túi.
“Này! Cô làm gì thế?” Tô Niệm Chi lao ra túm lấy cái túi của mình, “Trả túi xách lại cho tôi.”
“Vừa rồi anh nói tôi là gì?” Thời Sênh híp mắt hỏi lại.
“Hồ ly tinh?” Lá gan của Tô Niệm Chi cũng rất lớn, “Chẳng lẽ không phải à?”
“Thiếu gia!” A Ngộ kêu lên, ngài không thấy người ta sắp nổi bão rồi à?
“Ha ha.” Anh mới là hồ ly tinh.
Cô có đuôi dài hay lỗ tai dài, sao cô lại là hồ ly tinh chứ? Chưa từng nghe sau khi kiến quốc thì không được thành tinh nữa à? Bại não!
“Thiếu gia, cô ấy là người!” Hắn cũng không hiểu nổi tại sao thiếu gia nhà mình cứ nhất định gọi cô gái này là hồ ly tinh nữa.
Cho tới bây giờ, hắn chưa từng hiểu nổi mạch não của thiếu gia nhà mình.
Tô Niệm Chi hồ nghi, “Thật sao?”
A Ngộ gật đầu, thật đến không thể thật hơn.
“Thế thì thật đáng tiếc.” Vẻ mặt Tô Niệm Chi hiện rõ sự thất vọng, hắn không có hứng thú với người sống.