Trải qua xem xét, Thời Sênh hoàn toàn bình thường, không có bệnh tâm thần.
Hai người bị tóm kia là tội phạm truy nã, ngoại trừ câu nói kia của Thời Sênh có vẻ cổ quái thì cũng không có gì mờ ám cả.
Cho dù có, chỉ bằng việc cô gọi điện tố giác tội phạm truy nã, không đúng… bắt được tội phạm đang bị truy nã, công lao to lớn, cũng sẽ không có khả năng bị truy cứu cái gì.
Cảnh sát chỉ có thể dạy dỗ cô một hồi, cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói lung tung.
“Cô Ôn, cô chắc chắn không cần chúng tôi đưa cô về nhà chứ?” Cảnh sát xác nhận lại với Thời Sênh một lần nữa.
“Không cần.”
“Vậy cũng được, nhưng lần sau đừng tỏ ra lỗ mãng nữa. Lần này cô không sao là do may mắn, vì bọn họ không mang súng. Nhưng nếu gặp bọn tội phạm mang súng, cô có mấy cái mạng cũng không đủ. Có việc thì cứ gọi 110.”
Thời Sênh xua xua tay với anh ta.
Anh cảnh sát cảm thấy cô gái này có điểm bí ẩn, từ đầu tới cuối vẫn luôn duy trì nụ cười trên miệng. Rõ ràng cô ấy còn trẻ như thế, không hiểu tại sao lại có cảm giác muốn đánh cô một trận.
“Rút lui.” Viên cảnh sát giật mình một cái, sau đó mang người rút đi.
[…] Ký chủ, cô ép buộc cảnh sát nhà người ta làm gì?
Ở các thế giới trước, mấy người cảnh sát gần như không bao giờ muốn gặp lại cô lần hai.
Ừm… Chẳng những cảnh sát không muốn nhìn thấy cô mà đám tội phạm cũng không muốn gặp lại cô, cho nên nguyện vọng của Ký chủ là dốc lòng đắc tội nhân tài khắp thiên hạ mới cam tâm đúng không?
“Có việc thì gọi 110, cái này là bọn họ nói còn gì?” Nói lý nha, sao giờ lại thành bản cô nương ép buộc họ rồi?
[…] Cô có biết thân phận hiện tại của cô là gì không? Trộm mộ! Cô còn dám chạy đến trước mặt cảnh sát báo nguy nữa, không sợ thân phận bị bại lộ à?
Thời Sênh lắc lắc đầu, cho dù bọn họ biết ta là trộm mộ thì có thể làm gì chứ?
[…] Offline, offline, offline.
Thời Sênh quay về phòng, âm thanh ở phòng bên cạnh vẫn còn tiếp diễn. Thời Sênh nhìn về vách tường với ánh mắt quỷ dị, tinh lực có vẻ tốt nhỉ?
Vừa rồi động tĩnh lớn như thế, tất cả mọi người đều vội tới đây xem náo nhiệt, chỉ có âm thanh ở phòng bên cạnh này chưa từng dừng lại.
Hơn nữa sao nghe có vẻ… như đang lặp đi lặp lại so với lúc ban đầu?
Thời Sênh cẩn thận nghe một hồi, xác định đây là một đoạn âm thanh phát đi phát lại, chẳng qua âm lượng lúc lớn lúc nhỏ, không nghe cẩn thận thì sẽ không phát hiện ra.
Thời Sênh cạy cửa sổ tiến vào. Trong phòng có một cô gái, nằm ở trên giường, không có động tĩnh gì. Thời Sênh đưa tay kiểm tra mạch đập, vẫn còn sống.
Trên bàn phía đầu giường có một máy ghi âm, âm thanh truyền ra từ cái máy này.
Hiện tại, người càng lúc càng khó hiểu.
Bản cô nương không hiểu lắm bọn họ muốn làm gì nữa.
Thời Sênh tắt máy ghi âm đi, lại nhảy qua cửa sổ trở về phòng.
…
Hôm sau.
Thời Sênh vừa dậy đã nghe có người nói có án mạng.
Đám cảnh sát mới đến tối qua hiện lại đang ở trong một căn phòng dưới lầu.
“Ta mở ra hình thức tử thần à?” Sao đi tới đâu là lại có người chết vậy?
[…] Ký chủ, là cô không đi theo cốt truyện, vốn là cô sẽ không gặp phải việc này.
Người chết dưới lầu là phụ nữ, nghe nói theo chồng tới đây du lịch, nhưng lúc này lại chết một cách kỳ quái ở trong phòng, tài sản bị cướp sạch không chừa lại gì. Phán đoán ban đầu của cảnh sát là một vụ giết người cướp của.
Lúc người phụ nữ này chết, chồng không ở trong phòng mà đang mây mưa cùng một người phụ nữ khác.
Thời Sênh nghe đến đó liền hiểu ra.
Hôm qua gã đàn ông đó ở căn phòng ngay bên cạnh phòng cô.
Lúc đó, âm thanh rất lớn, cảnh sát cũng nghe được, căn bản là không cần dùng chứng cớ luôn.
Thời Sênh không muốn quản chuyện này, chỉ ghé mặt vào ban công xem náo nhiệt.
Cảnh sát thăm dò bên dưới một hồi, lại hỏi người bốn xung quanh, nhưng không có ai có thể cung cấp được manh mối hữu dụng.
Đúng lúc Thời Sênh đang xem một cách nhàm chán, tầm mắt của cô chợt dừng ở phía xa, bên kia có một đám người đang đi về phía này, nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
Nhóm người này chính là nhóm người Bùi Diệp – Diệp Dao. Diệp Dao được người khác ôm trong lòng, bộ dáng cực kỳ yếu ớt.
Không ngờ họ lại ra sau cả cô.
Đại khái bọn họ cũng không ngờ cảnh sát cũng có mặt ở đây, vẻ mặt ai nấy đều bối rối. Dù sao bọn họ cũng không phải dạng người đứng đắn gì.
Đúng lúc bọn họ định rời đi thì cảnh sát đã trông thấy họ, phái người đi qua hỏi. Bùi Diệp bình tĩnh lấy một cái lý do. Mặc dù cảnh sát hơi nghi ngờ nhưng cuối cùng vẫn bảo chủ nhà trọ chuẩn bị để bọn họ nghỉ ngơi, hồi sức.
“Phòng dưới không thể sử dụng nữa, các vị lên trên lầu đi.” Bà chủ đưa bọn họ lên lầu.
“Ôn Bắc.”
Thời Sênh đứng ở ngay đầu hành lang, họ dễ dàng nhìn thấy cô.
“Hi, đã lâu không gặp.” Thời Sênh vẫy vẫy tay, “Các người vẫn chưa chết cơ à?”
Nhìn thấy bọn họ chật vật, bản cô nương đây cũng an tâm.
Bà chủ: “…” Đây là kiểu chào hỏi gì thế?
Sắc mặt Bùi Diệp trầm xuống, không ngờ cô còn ra trước bọn hắn, hơn nữa nhìn còn rất thoải mái. Ngẫm lại những gì cả bọn vừa phải trải qua trong mộ kia, Bùi Diệp không khỏi run sợ.
Bùi Diệp lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó đi qua người cô. Bà chủ cảm thấy không khí này hơi căng thẳng nên cũng không dám nói nhiều, vội vàng cho người đi sắp xếp phòng nghỉ.
Chờ người của Bùi Diệp đi vào rồi, A Ngộ mới vác Tô Niệm Chi thong thả tiến lên lầu.
“Cô Ôn?” A Ngộ nhìn thấy Thời Sênh thì vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
“Hắn làm sao thế?” Sắc mặt Tô Niệm Chi tái mét, nhìn giống như đã chết rồi ấy.
A Ngộ mấp máy cánh môi nứt nẻ: “… Đói.”
Thời Sênh: “…” Còn tưởng rằng hắn tự lăn lộn mình tới chết, không ngờ là đói quá, bình luận kém!
Sau khi tách ra khỏi Thời Sênh, A Ngộ muốn tìm đường ra. Nhưng bọn họ liên tục gặp những động vật kỳ quái trong thông đạo, những sinh vật đó thấy người là tấn công.
Hơn nữa, đôi khi còn gặp những chấn động bất thình lình khiến đường đi sụp xuống, không thể không đi theo đường vòng, mất rất nhiều thời gian.
Vất vả lắm mới tìm thấy đường ra thì lại gặp phải mưa to, bị nhốt ở trên núi, đến bây giờ mới ra khỏi núi được.
A Ngộ dàn xếp cho Tô Niệm Chi xong, lúc đi ra thấy Thời Sênh vẫn đứng đó, chần chừ một lát liền tiến lên: “Cô Ôn, làm sao cô ra ngoài được?”
“Chém mà ra.” Tầm mắt Thời Sênh dừng ở bên dưới, giọng điệu tùy ý, “Tôi có biết độn thổ đâu.”
A Ngộ: “…” Có thể nói chuyện bình thường được không?
Đột nhiên hắn phát hiện, thiếu gia nói chuyện cũng không đáng ghét như thế.
Vị này mới là người làm người ta ghét nhất.
“Cô Ôn, bên dưới là cảnh sát đấy.” A Ngộ thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào đám cảnh sát thì lên tiếng nhắc nhở, “Cô không sợ à?”
Thời Sênh liếc sang, “Sợ cái gì?”
“Cảnh sát.” A Ngộ hơi cao giọng hơn, nghe từ trong lời của hắn có thể tổng kết ra rằng, thân thế này của cô không thể bại lộ.
Thời Sênh nhướng mày, kiêu ngạo hừ lạnh, “Thế thì sao?”
Bản cô nương hôm qua còn gọi điện báo cảnh sát, còn nói chuyện với mấy chú cảnh sát đấy.
A Ngộ: “…” Ai cho cô lá gan mà cô không sợ hãi gì như thế?
“Cẩn thận Bùi Diệp.” Cuối cùng, A Ngộ nhắc nhở thêm một câu.
Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái. A Ngộ khẽ gật đầu, xoay người đi vào trong phòng.