Thời Sênh tra tìm Hoa Cẩm Viên, là tên một rạp hát.
Thành phố Triêu Dương nổi tiếng về hí kịch, được tôn vinh là di sản văn hóa phi vật thể.
Người ở thành phố Triêu Dương cũng rất thích xem kịch, cho dù là thế hệ tuổi trẻ sau này cũng có rất nhiều người kế thừa ngành nghề này, các rạp hát ở trong thành phố nhiều không đếm xuể.
Cẩm Hoa Viên này là một rạp hát cực kỳ xa hoa. Những người tới đây xem đều thuộc cấp bậc tai to mặt lớn.
Muốn đi vào chỉ có hai cách, hoặc là có thẻ hội viên của Cẩm Hoa Viên, hoặc là có người đưa vào.
Ngày 15 tháng 8, ở Cẩm Hoa Viên chỉ diễn một vở kịch. Thời Sênh lục tìm được danh sách khách tham dự, không có bất ngờ gì xảy ra, trong danh sách đều là những tên tuổi quen thuộc trong giới.
Theo lý thuyết, Thời Sênh cũng là người lăn lộn có tiếng trong nghề, đáng lẽ cô phải nghe được một chút tiếng gió, nhưng đây lại không hề biết gì. Tin tức duy nhất về ngày 15 tháng 8 mà cô biết được chính là qua tờ giấy mà người phụ nữ kia đưa cho.
Thời Sênh mở tài liệu của Ôn Bắc ra, lại xem qua những tài liệu đó thêm một lần, có rất nhiều thông tin trùng hợp với tài liệu của Tô Niệm Chi, còn lại thì không hề giống nhau.
Rốt cuộc lúc trước Ôn Bắc đã biết gì lúc xuống mộ?
Giải mã.
Giải mã.
Giải…
Thời Sênh buồn bực đẩy máy tính ra, đưa tay day day mi tâm, ghét nhất là phải dùng đầu óc, để đầu óc của bản cô nương đần độn chút không được sao?
“Reng reng reng…”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn về phía phòng khách, đang chuẩn bị đứng dậy thì tiếng chuông đột nhiên cắt đứt.
Hai giây sau, tiếng chuông lại vang lên, rồi lại cắt đứt như cũ, cứ thế lặp lại tới năm lần.
Đã xảy ra chuyện!
Nếu có nguy hiểm, bị người của tổ chức phát hiện ra, bọn họ sẽ dùng cách đó để thông báo.
Ba lần là có nguy hiểm, phải chú ý an toàn.
Bốn lần là rất nguy hiểm, cần phải rời khỏi nơi đó.
Năm lần là cực kỳ nguy hiểm, sống chết do mệnh.
Thời Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rất to, mưa lộp bộp đập lên cửa sổ tạo thành những tiếng vang rất lớn.
Là thời tiết tốt.
[…] Có gì mà tốt!
Thời tiết tốt để giết người.
[…] Nó vẫn nên offline thôi.
…
Một biệt thự khác.
Bùi Diệp cúi đầu lật xem tư liệu, đứng trước mặt hắn là đám người Bàng Kha.
Thật lâu sau, Bùi Diệp mới lên tiếng, “Bắt được người chưa?”
“Còn chưa có tin tức. Lão đại, chúng ta bắt cô ta làm gì?” Bàng Kha hơi khó hiểu, đứa con gái kia…
“Vòng cổ.” Bùi Diệp buông bút.
Bàng Kha biết vòng cổ mà Bùi Diệp nói tới là gì, chính là cái vòng cổ của Diệp Dao. “Lão đại, anh lại chuẩn bị xuống nữa sao?”
Bùi Diệp không trả lời, Bàng Kha rối rắm một chút, “Lão đại, lần trước chúng ta đã mất rất nhiều người. Ngôi mộ kia quá cổ quái, cho dù cái vòng cổ đó là mấu chốt nhưng chúng ta cũng không thể tùy tiện xuống được.”
“Diệp Dao đâu?”
Bùi Diệp nói sang chuyện khác, Bàng Kha không dám tiếp tục khuyên nhủ nữa. “Gần đây tâm tình của Diệp Dao đã tốt hơn một chút, vừa rồi tôi thấy cô ấy ở dưới nhà, muốn gọi cô ấy lên ư?”
Tuy rằng chân của Diệp Dao chưa phế hẳn nhưng bị thương rất nặng, vẫn còn phải dùng nạng để di chuyển.
Thời gian Diệp Dao ở bệnh viện vẫn luôn ở trong trạng thái đờ đẫn.
“Không cần.” Bùi Diệp đứng dậy và đi ra ngoài, “Có tin thì báo cho tôi.”
Vẻ mặt Bàng Kha ảm đạm một chút, nhưng hắn chỉ có thể nhìn theo bóng Bùi Diệp rời đi. Hắn thở dài, “Hỏi tình huống bên kia một chút đi.”
Gần đây lão đại vẫn luôn muốn bắt đứa con gái kia, hơn phân nửa nguyên nhân là muốn Diệp Dao hết giận.
Người của Bàng Kha lập tức liên hệ người, nhưng qua nửa ngày vẫn không có hồi âm.
“Sao thế?” Bàng Kha nhìn về phía người nọ.
“Không ai trả lời,” Người nọ lắc đầu với vẻ kỳ quái, một lát sau, sắc mặt thay đổi, phỏng đoán: “Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Bàng Kha nhướng mày, “Khả năng do trời mưa nên tín hiệu không tốt, thử lại xem.”
Người kia thử lại vài lần nhưng vẫn y như cũ, không có người đáp lại, “Chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Bàng Kha trở nên khó coi. Hắn đã nói rồi, đứa con gái tên Ôn Bắc kia vừa cổ quái lại vừa lợi hại, sao có thể dễ dàng bắt cô ta lại như thế chứ?
Bàng Kha vội vàng chạy đi tìm Bùi Diệp.
Bùi Diệp và Diệp Dao đang đứng trước cửa sổ. Diệp Dao dựa vào trong lòng Bùi Diệp, hình như vừa mới khóc xong, hốc mắt vẫn còn hơi đỏ.
Ánh mắt Bàng Kha nhanh chóng đảo qua người Diệp Dao, cố gắng ngăn chặn cảm xúc không rõ ràng trong lòng, “Lão đại, đã xảy ra chuyện rồi.”
Bùi Diệp vỗ vỗ bả vai Diệp Dao. “Về phòng đi.”
Diệp Dao cúi đầu, chống nạng chậm rãi đi về phòng mình.
…
Thời Sênh nhìn cảnh sát ra ra vào vào biệt thự của mình, “Các anh đã tìm đủ chưa?”
“Cô gái, cô xác định thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?” Cảnh sát đứng ở cửa quay đầu lại, “Hàng xóm đã nghe thấy có tiếng súng.”
“Biệt thự này các anh đã tìm từ trong ra ngoài rồi, tìm thấy viên đạn, thuốc súng hay người nào không hả?” Mẹ cái tên não tàn kia, lại dám nổ súng mà không dùng ống giảm thanh để kéo đám bại não này tới đây.
Thời Sênh tiếp tục nói: “Ai biết có phải hàng xóm giả báo cảnh sát hay không, tôi không thấy ai, cũng không nghe thấy âm thanh gì, các anh đã đi được chưa hả?”
Cảnh sát bất đắc dĩ, chỉ có thể rút lui trước.
Dù sao người ta chỉ gọi điện báo, cũng không thật sự chắc chắn. Bọn họ có thể lấy lý do vì đảm bảo an toàn để nhận được sự đồng ý của chủ nhân ngồi nhà mà vào kiểm tra một chút, nhưng cũng không thể mạnh mẽ làm gì được.
Tiễn cảnh sát đi rồi, Thời Sênh mới tung ra một đống lời tổng sỉ vả, đi về phía góc cầu thang.
Cô đi xuống cầu thang, ở phía sau có chốt mở, vừa bấm liền thấy một cánh cửa nhỏ xuất hiện.
Bên trong có năm cái xác, mấy tên này chính là mấy kẻ vừa tới để bắt cô, bị cô xử lý.
Có ba người cô không quen, nhưng cô vẫn nhận ra hai kẻ, chính là người lúc trước đi theo Bùi Diệp.
Nam chính đại nhân cũng thật lợi hại, còn dám phái người tới bắt cô.
Thời Sênh nhìn mấy cái xác thấy thật nhức đầu, làm sao để xử lý thi thể đây, thật phiền phức.
Nhét vào trong nhà nam chính là tốt nhất.
Ừm, không được, phải gọi là trả lại người.
Mấy tên này đều là người của nam chính, bản cô nương chỉ đem trả lại cho hắn mà thôi.
Xin gọi bản cô nương là Lôi Phong.
Thời Sênh đóng gói mấy cái xác lại rồi ném vào không gian, chờ qua nửa đêm mới mở cửa, đi về phía nhà của nam chính.
Đừng hỏi tại sao cô biết, bên trong cốt truyện có đề cập rồi.
Loại tiểu thuyết này viết cực kỳ 666*, tình tiết chính thì bôi rõ dài, còn lại đều lướt qua rất nhanh, quả thực hố người.
*666: tiếng lóng (ngưu ngưu ngưu – trâu trâu trâu) ý chỉ ai hoặc thứ gì đó cực kỳ lợi hại
Bùi Diệp ở tại ở trong một biệt thự độc lập ở Đái Hoa Viên. Bên ngoài còn có người canh giữ, nhưng Thời Sênh vẫn tiến vào rất dễ dàng.
Vốn định tiến lên đánh ngất hai tên thủ vệ, nhưng nghĩ lại mình chỉ tới để ném xác, à không, trả người, vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn, cho nên cô trèo lên tầng hai từ cửa sổ phía sau.
Lầu hai rất im ắng, đèn hành lang hơi mờ, cũng không tính là quá tối.
Thời Sênh nhìn xung quanh, tìm một địa điểm đẹp, nếu không đám người mắt mù này sẽ không nhìn thấy.
Ung dung đi khắp lầu hai một vòng, đi tới cầu thang, cảm thấy ném ở nơi này khá tốt.
Thời Sênh lôi mấy thi thể ở trong không gian ra, vừa liếc mắt nhìn đã cảm thấy không ổn lắm.
Sao thi thể lại như co lại thế này?
Thời Sênh nhìn sát lại, quả đúng là co lại… gần như chỉ còn da bọc xương!!
Mẹ kiếp, ông nội nhà nó!
Cái thứ đồ chơi mà cô thu vào không gian kia còn sống?
Thời Sênh lôi hết mấy cái xác ra, tất cả những cái xác đều như vậy, toàn bộ đều co rút lại, chỉ còn cái xác khô gầy như khúc củi khô, vạn phần quỷ dị.