Kỳ Ám bị giật mình mà tỉnh giấc.
Trong phòng chỉ có ánh sáng yếu ớt, hắn vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy nữ tử đang ngồi bên cạnh giường, có lẽ là cảm nhận được hắn đã tỉnh nên cô liền mở mắt, trong đôi mắt là sự lạnh lẽo.
Bên ngoài tiếng tuyết rơi càng lúc càng lớn.
Khắp căn phòng đều là khí lạnh.
Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu.
“Ngươi có lạnh không?” Kỳ Ám hỏi.
“Hơi lạnh, có cho ta lên không?” Thời Sênh tự nhiên tiếp lời.
Kỳ Ám cứng đờ người một lúc, dịch vào bên trong, nhưng khi cơ thể tiếp xúc với cái lạnh bên trong thì hắn lập tức thấy hối hận rồi, bây giờ trên người hắn hoàn toàn không mặc gì.
Nhưng hối hận thì đã muộn, Thời Sênh đã nằm lên trên.
Kỳ Ám im lặng thở dài, cố gắng duy trì khoảng cách với Thời Sênh, khống chế trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Thời Sênh rất ấm áp, giống như chiếc lò sưởi. Kỳ Ám không biết đã ngủ từ lúc nào, hắn vô ý thức dịch về phía đó, đôi chân thon dài gác lên trên chân Thời Sênh, cánh tay đặt lên eo cô.
Thời Sênh nhìn hắn một cái, ôm hắn vào trong lòng.
Nhưng ngày hôm sau khi thức dậy thì đã biến thành Thời Sênh bị hắn ôm vào lòng, giống như ôm một món đồ chơi kiểu lớn.
Khi Kỳ Ám tỉnh dậy thì có chút mơ hồ. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt phóng đại đó mấy giây, nhịp tim lại bắt đầu thình thịch đập loạn lên.
Bây giờ hắn buông cô ra, coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì còn kịp không?
Tất nhiên là không kịp rồi.
Khi Thời Sênh cử động, không cẩn thận chạm vào thân dưới của hắn, nơi vốn dĩ không có phản ứng lập tức trở nên không bình thường.
Kỳ Ám ôm lấy Thời Sênh mà không biết phải làm sao, đầu lưỡi khô rát, cơ thể cuồn cuộn nóng lên.
Thời Sênh mở mắt nhìn thẳng vào gương mặt đỏ bừng của Kỳ Ám, vật thể cứng rắn dưới chăn đang vươn lên chạm vào cô.
“Mới sáng sớm ngươi đã động dục cái gì hả?” Thời Sênh phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
“Ta… ta cũng không biết.” Kỳ Ám khóc không ra nước mắt, sao hắn biết được, đột nhiên lại như vậy… rõ ràng là hắn không nghĩ gì mà.
Thời Sênh tiến lại gần hắn, đầu ngón tay quét qua eo hắn, “Có muốn không?”
Kỳ Ám bỗng giật mình, thân dưới sưng tấy càng khó chịu hơn, hô hấp hỗn loạn, ánh mắt hơi mơ màng, “Có… có được không?”
“Nằm mơ!” Thời Sênh đẩy hắn ra, vén chăn lên rời khỏi giường.
Không khí lạnh tràn vào trong chăn, lạnh đến mức Kỳ Ám run cầm cập, bỗng nhiên lý trí trở lại. Nghĩ đến việc bản thân vừa định làm gì thì Kỳ Ám trực tiếp vùi mình vào trong chăn.
Hắn đúng là điên rồi.
Thời Sênh buồn cười nhìn hắn một cái, như vậy có phải đáng yêu hơn nhiều không.
…
Thời Sênh ra ngoài mua y phục mới cho Kỳ Ám, khi trở về thấy hắn vẫn còn co ro trong chăn.
Cô tiến lên vén chăn ra, làm lộ ra lồng ngực hắn, “Muốn ngạt chết sao?”
Sắc mặt Kỳ Ám không tự nhiên, mím môi không nói, mí mắt khẽ hạ xuống, đôi lông mi dài in bóng hình cánh quạt trên làn da trắng nõn.
Không muốn nói chuyện như vậy sao.
Thời Sênh cúi người cắn một cái lên bờ môi hắn, có lẽ Kỳ Ám bị làm cho giật mình, đột nhiên mở miệng. Thời Sênh nhân cơ hội công thành chiếm đất.
Cảm giác nóng bừng vừa được Kỳ Ám nén xuống lại một lần nữa dâng trào lên.
Mặc kệ.
Hắn muốn cô.
Kỳ Ám nổi điên, Thời Sênh có chút không chống đỡ nổi. Hai người phân phân hợp hợp triền miên trên giường, bên ngoài trời hết tối lại sáng.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?” Kỳ Ám cúi xuống bên tai Thời Sênh, thanh âm êm dịu, nhưng lại nguy hiểm kỳ lạ.
Thời Sênh đẩy mặt hắn ra, “Đi xuống, ông đây sắp thở không ra hơi rồi.”
Kỳ Ám không động đậy, khuôn mặt anh tuấn lại dịch trở lại, cố chấp hỏi: “Vừa nãy nàng đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang nghĩ... ta có nên mua thêm một bộ y phục nữa không?”
Kỳ Ám: “...”
Hắn nhìn bộ quần áo sớm đã không thành hình gì dưới đất, gương mặt bỗng nhiên đỏ bừng, sự nguy hiểm nơi đáy mắt cũng tan biến, chỉ còn lại sự luống cuống và xấu hổ ẩn sâu bên trong.
Hắn vùi mặt vào cổ Thời Sênh, nhẹ giọng nói: “Ta mua cho nàng.”
Thời Sênh sợ hắn cắn mình, nhanh chóng trốn qua một bên, nhưng vẫn không trốn khỏi số mệnh bị cắn.
Cái ông nội nhà ngươi! Bản cô nương từ chối thiết lập này, lần nào cũng cắn, tuổi chó à?
“Chúng ta thương lượng một chuyện có được không.” Thời Sênh cắn răng.
“Hửm?” Giọng nói Kỳ Ám có vài phần trầm khàn, vô cùng mê hoặc.
“Sau này đừng có cắn ta.”
Đầu ngón tay Kỳ Ám xoa nhẹ vào chỗ dấu răng hắn vừa cắn, nói ra lời nói trong lòng đang nghĩ, “Nhưng ta cảm thấy chỉ có làm như vậy thì nàng mới thuộc về ta.”
Thời Sênh: “...”
Thôi bỏ đi, cắn một cái cũng không chết người được.
Bởi vì Kỳ Ám dùng sức quá mạnh, vết thương trên người đều nứt ra. Thời Sênh đành phải băng bó lại cho hắn.
“Lâu Nguyệt, ta sắp chết rồi.” Hắn quay lưng lại với Thời Sênh, giọng nói có chút suy sụp, “Ta sẽ cho nàng một danh phận, sau này... Khiên Vũ Các sẽ giao lại cho nàng.”
“Chàng cho rằng chàng chết rồi thì ta sẽ sống tốt được sao?”
Khi Kỳ Ám nghe đến câu nói này thì trong lòng hắn nhảy nhót vui mừng, dường như thứ hắn chờ đợi chính là câu nói này.
Hắn quay người ôm chặt Thời Sênh.
Nàng là ánh ban mai rực rỡ cuối cùng, cũng là ánh sáng ban mai rực rỡ duy nhất trong cuộc đời hắn.
Thời Sênh vỗ một cái lên người Kỳ Ám, xù lông gào thét, “Ông nội ngươi, thuốc rơi hết rồi.”
Trước khi ôm không thể báo một tiếng được à? Tập kích cái gì? Đồ thiểu năng!
Kỳ Ám ấm ức buông Thời Sênh ra. Hắn muốn cô ôm mình, chứ không phải hung dữ với hắn.
Thứ Thời Sênh không thể chịu đựng được nhất chính là bộ dạng ấm ức của Phượng Từ, cuối cùng đành phải ôm hắn dỗ dành một trận.
Nữ chính Từ gây chuyện vô cớ thật là hết cách mà.
Được Thời Sênh dỗ dành, tâm trạng Kỳ Ám vui sướng mà ra ngoài mua quần áo cho cô. Khi trở về, hắn còn mua mấy món điểm tâm, đưa đến trước mặt Thời Sênh, “Nàng xem, thích ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Kỳ Ám nhìn Thời Sênh, đút bánh hoa nhài cho cô, thấy biểu cảm của cô vẫn rất tự nhiên, không hề có vẻ chán ghét gì, lúc này mới yên tâm đút cho cô ăn tiếp.
Từ sau khi ngủ cùng nhau, Thời Sênh phát hiện Kỳ Ám cực kỳ thích mua đồ cho cô.
Một lời không hợp liền mua.
Tổ chức sát thủ chắc chắn là có rất nhiều tiền, dù sao thì tiền trên người nguyên chủ cũng không ít, đó còn là số còn lại sau khi bị tổ chức rút đi, nên có thể biết được rằng, Khiên Vũ Các nhiều tiền đến thế nào.
“Tiểu Nguyệt, ăn cái này đi.” Kỳ Ám đẩy thứ đồ trước mặt đến.
Thời Sênh: “...” Cô thấy rồi nhé, hắn không thích ăn cái này nên mới đẩy cho cô!
Thời Sênh ăn hai miếng cơm, “Ta ăn no rồi.”
“Nhưng nàng mới chỉ ăn có một chút...” Giọng Kỳ Ám nhỏ dần xuống, ánh mắt vợ của hắn có hơi đáng sợ.
Tên thiểu năng này sắp nuôi cô thành heo rồi.
Sau này nếu biến thành ông mập rồi thì sao cô còn vui vẻ giả bộ ngây thơ được nữa chứ.
“Còn một tháng nữa là đến đại hội Minh chủ, không biết lần này ai có thể làm Minh chủ đây.”
“Gần đây trên giang hồ xảy ra nhiều chuyện như vậy, chết mất bao nhiêu người rồi, lúc này còn mở đại hội Minh chủ, sợ là không an toàn...”
“Có lần nào đại hội Minh chủ được an toàn sao?” Bên cạnh có người xen vào.
Một trong những tình tiết tất yếu của tiểu thuyết võ hiệp, chính là đại hội lựa chọn Minh chủ.
Thông thường thì đại hội như vậy không phải là mười năm một lần thì là hai mươi năm một lần.
“Tiểu Nguyệt.” Kỳ Ám từ trước mặt Thời Sênh dịch sang ngồi bên cạnh cô, “Ta muốn đến đại hội Minh chủ?”
Thời Sênh nhấc lông mày, “Cướp ngôi Minh chủ?”
“...” Hắn không có hứng thú với cái đó, “Đi giết người.”
“... Tóm lại là có bao nhiêu người đã từng đắc tội với chàng vậy?”
Kỳ Ám do dự giây lát, “Nhiều lắm.”
Thời Sênh: “...”
Được lắm, rất xứng đôi với bản cô nương, số người bản cô nương đắc tội có thể xếp được mấy vòng quanh vũ trụ rồi.