Toàn thân Tư Không Phong mất hết tu vi, bị người của võ lâm chính phái bắt lại, ma giáo không còn người lãnh đạo là Tư Không Phong nữa nên đã nhanh chóng bị võ lâm chính phái đánh đến không còn mảnh giáp, rút khỏi Trung Nguyên.
Vị công thần Thời Sênh không hề lộ mặt kể từ sau đêm hôm đó. Mọi người đều hiểu ngầm với nhau mà không hề nhắc tới.
Thời Sênh tất nhiên sẽ không để ý đến, lúc này người khiến cô buồn phiền là Kỳ Ám.
Kể từ sau đêm đó, Kỳ Ám rất ít nói chuyện, cho dù Thời Sênh có hỏi, hắn cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu để trả lời, có lúc còn không hề một câu.
Thời Sênh nhìn Kỳ Ám đứng trong góc phòng. Cô sờ cằm, dịch mông qua đó, hỏi thẳng hắn luôn, “Hôm đó có phải chàng đã nhìn thấy gì rồi không?”
“Ừ,” Kỳ Ám cúi đầu, giọng nói buồn bã.
“Chàng sợ sao?”
Kỳ Ám bỗng ngẩng đầu lên, vội vàng phủ nhận, “Không có.”
Hắn không hề sợ hãi.
Hắn quay người, đối mặt nhìn Thời Sênh, mím môi mấy lần, “Ta không biết phải nói thế nào.”
Thời Sênh nghiêng đầu, không tiếp lời.
Kỳ Ám nghiêng người qua hôn lên mặt cô, sau đó ôm cô vào lòng, “Ta nhìn những luồng sấm sét ấy giáng xuống, đánh xuống người nàng…”
Hắn muốn qua đó, nhưng hắn không làm được, hắn không bước đi được dù chỉ là một bước.
Những đạo sấm sét đó giống như đồng thời đánh xuống người hắn, hoàn toàn không thể cựa quậy. Hắn còn liều mạng nín nhịn âm thanh, không để cô phát hiện ra hắn.
Mỗi khi nhớ lại cảnh tượng khi ấy sẽ khiến hắn đau đớn đến mức không thể thở nổi.
Thời Sênh chỉ hận không thể vả cho mình một cái, sao cô lại quên mất, hắn và cô đã khế ước đồng sinh, hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi đau trên người cô.
“Có đau lắm không?”
“Không đau.” Kỳ Ám lắc đầu, cô ở bên hắn, cho dù là đau đớn cỡ nào hắn cũng chịu được.
“Sẽ không có lần sau nữa.” Chuyện như vậy tuyệt đối không thể để xảy ra lần thứ hai.
Thời Sênh lại hỏi, “Chàng không có điều gì muốn hỏi sao?”
Tại sao cô lại bị sét đánh, tại sao bị sét đánh xong lại nhanh chóng bình phục như vậy.
Mắt Kỳ Ám rủ xuống, “Quan trọng lắm à?”
Thời Sênh ngẩn người, chầm chậm nói, “Không quan trọng.”
…
Kỳ Ám bắt đầu yếu đi, Thời Sênh có thể cảm nhận được, những cơn đau âm ỉ đó, tựa như vô số mũi kim đâm vào da thịt.
Lần nào Kỳ Ám cũng đều không nói gì, biểu hiện rất bình thường. Thời Sênh cũng giả bộ cùng hắn. Sau này có lẽ hắn nhớ lại chuyện trước đó, nên không tiếp tục giả bộ nữa.
“Tiểu Nguyệt, nàng có đau không?” Kỳ Ám nắm lấy tay Thời Sênh, sự đau đớn tràn ngập nơi đáy mắt. Hắn hối hận rồi, hắn không nên để nàng cùng chịu đựng nỗi đau này với mình.
“Không đau.” Thời Sênh ấn hắn ngồi lại, “Sắp đến rồi, chàng sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”
“Tiểu Nguyệt, vô dụng thôi.” Kỳ Ám lắc đầu, “Ngọc San Hô không rõ tung tích, thân thể của ta không có cách nào khỏi được.”
Kỳ Ám thấy hối hận khi đó bản thân đã quá xung động. Hắn muốn chặt đứt suy nghĩ của cô, nhưng không ngờ cuối cùng hóa ra lại là chặn đứng đường lui của mình.
“Ta lấy được rồi.” Thời Sênh lấy Ngọc San Hô từ trong không gian ra, màu sắc đỏ tươi tựa màu máu, “Chàng xem.”
Kỳ Ám ngẩn người, một lát sau mới nhận lấy, “Nàng…” lấy được nó lúc nào vậy?
“Có phải rất muốn khen ta giỏi không?” Thời Sênh thu lại Ngọc San Hô, “Ta cũng biết là ta rất lợi hại rồi, đợi đến khi chàng khỏe lại rồi ngủ với ta thêm mấy lần là được.”
Kỳ Ám không biết nên khóc hay nên cười, “Tại sao cô ta lại nói cho nàng biết?”
“Chuyện ta muốn biết tất sẽ có cách.”
Kỳ Ám không tiếng động bật cười, “Cũng đúng.”
Nàng chưa từng hỏi hắn thân thể của hắn làm sao, nhưng hình như nàng lại nắm rất rõ tình trạng của hắn trong lòng bàn tay.
Đầu Kỳ Ám dựa sát về phía Thời Sênh, “Tiểu Nguyệt, ta buồn ngủ quá.”
“Buồn ngủ thì ngủ đi.”
“Nhưng ta không muốn ngủ.” Kỳ Ám cọ cọ vào Thời Sênh, sắc mặt khẽ hồng, “Tiểu Nguyệt, ta muốn…”
“Muốn gì mà muốn, ngủ đi, chàng không muốn sống nữa hay sao hả?” Thời Sênh đẩy hắn ra, nhét vào trong chăn.
Kỳ Ám hơi ấm ức, “Nhưng ta đau lắm.”
Nói cứ như thể ông đây không đau ấy.
Suốt đường Kỳ Ám liên tục trêu chọc Thời Sênh, bộ dạng như thể không đưa được cô lên giường thì không cam lòng, nhưng Thời Sênh vẫn vững vàng như núi.
Đến Thần Thủy Cung, Kỳ Ám cũng chưa thành công được, lúc này tinh thần hắn khá tốt, tự mình xuống xe, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một hàng mỹ nhân.
Hắn khép lại áo choàng, không đẹp bằng Tiểu Nguyệt nhà hắn.
Thời Sênh để phu xe đi rồi mới đến bên Kỳ Ám.
Một mỹ nhân đứng ra khỏi hàng, cúi người, giọng nói ngọt ngào, “Lâu cô nương, Kỳ Các chủ, công tử đợi hai người đã lâu. Xin mời.”
Thời Sênh nhíu mày, cô còn đang muốn đánh lên đó đây.
Mộ Bạch tự nhiên lại tự giác vậy sao…
Cô không tin tên Mộ Bạch đó lại sợ mình, chắc chắn là có vấn đề.
Thời Sênh nghênh ngang dặn dò mỹ nhân, “Kêu hắn xuống đây.”
Mỹ nhân cũng không hề tức giận, “Lâu cô nương, công tử đã nói, nếu cô nương sợ trong đó có bẫy thì xin mời về cho.”
Thời Sênh suy nghĩ giây lát, cuối cùng vẫn không lên, nếu Mộ Bạch không xuống thì cô bắt đầu phá hoại kiến trúc bên ngoài Thần Thủy Cung.
Cả Thần Thủy Cung vốn rất yên tĩnh, ngoài mấy mỹ nhân đứng ở bên ngoài ra, bên trong thế mà không còn một ai nữa.
Cuối cùng Mộ Bạch vẫn bị ép phải ra ngoài, hắn nhanh chóng liếc nhìn qua Kỳ Ám, rồi lại chuyển ánh mắt sang Thời Sênh, “Lần nào gặp mặt cũng bạo lực như vậy, ngươi không thể thục nữ một chút được sao?”
“Ta có thục nữ hay không thì có liên quan gì đến ngươi.” Thời Sênh thu kiếm lại, “Đồ đâu?”
“Muốn có à?” Lòng tự tin của Mộ Bạch lập tức bùng nổ, trên mặt là nụ cười đắc ý, “Ngươi cho rằng ta sẽ đưa nó cho ngươi sao?”
“Tại sao ngươi lại sợ ta bắt được ngươi như vậy chứ?” Thời Sênh đột ngột thay đổi chủ đề.
Đáy mắt Mộ Bạch có thứ gì đó lướt qua, Thời Sênh còn chưa nhìn rõ thì hắn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, “Thủ đoạn của ngươi ta không muốn lĩnh giáo thêm nữa. Bây giờ là ngươi có việc cầu xin ta chứ không phải ta cầu xin ngươi.”
“Ngươi thấy vốn liếng trong tay ngươi có đủ không?”
Mộ Bạch lắc đầu, “Không thấy, cho nên ta đã hủy nó rồi.” Hắn không tin một nhánh Tuyết Linh Chi có thể khiến cô ta cúi đầu, nếu thực sự là bị ép đến cùng, có lẽ cô ta sẽ đưa cả nam nhân đó đi chết cùng.
Thời Sênh: “…”
Ta… sặc!
Cái tên thiểu năng này!
“Các ngươi đi đi.” Mộ Bạch bỗng nhiên quay đầu nói với mấy mỹ nữ đằng sau.
“Công tử?” Đám mỹ nhân lo lắng, công tử làm sao vậy, bỗng nhiên di tản hết tất cả mọi người trong Thần Thủy Cung, bây giờ đến cả bọn họ cũng phải…
Mộ Bạch vẫy tay, nếu còn không đi nữa các ngươi sẽ phải chôn theo ta đó.
“Ngươi nghĩ ta sẽ thả cho họ đi sao?” Thời Sênh nhíu mày. Đám người này nếu mà biết Mộ Bạch chết rồi thì chắc chắn sẽ liều mạng với cô.
“Cô có thả hay không là chuyện của cô.” Nụ cười trên mặt Mộ Bạch bỗng có chút trở nên lãnh đạm, “Ta cho họ đi, còn có đi được hay không phải xem bản lĩnh của họ thế nào.”
Thời Sênh bật cười, “Ta còn tưởng rằng ngươi đột nhiên biết thương hoa tiếc ngọc rồi chứ.”
Mộ Bạch cười nhẹ một tiếng, “Tất nhiên là ta biết thương hoa tiếc ngọc rồi, nhưng không phải là ở đây, chẳng phải là ngươi càng hiểu rõ hơn ta sao?”
Mục đích của Mộ Bạch rất rõ ràng, giết chết cô, chỉ cần là thứ có thể lợi dụng được, hắn đều sẽ lợi dụng, tuyệt đối không mềm lòng.
Hệ thống vẫn nói đây không phải là chơi trò chơi, nhưng cả Mộ Bạch và cô đều hiểu, đây chỉ là một trò chơi.
Trò chơi của những người thông minh.
Nhóm dịch: Mèo Xinh7260