"Lúc trước tình trạng Lâu cô nương không khỏe lắm, nhưng trước khi rời đi đã không sao rồi.” Tranh Vanh trả lời theo sự thực.
Tranh Vanh hơi ngừng lại, “Chủ thượng, thuộc hạ nhiều lời hỏi một câu, người lệnh cho thuộc hạ điều tra về khế ước đồng sinh, có phải chuyện đó có liên quan đến Lâu cô nương không?”
Kỳ Ám vén chăn xuống giường.
Tranh Vanh vội vã lấy áo khoác và áo choàng.
“Có một người có thể cùng ta chịu đựng những đau đớn như thế này, ta nên vui mới đúng.” Giọng Kỳ Ám chầm chậm vang lên, “Nhưng bây giờ ta thấy rất khó chịu. Tranh Vanh, ta không muốn nàng phải khó chịu cùng ta nữa.”
Ban đầu cô chỉ nói, khế ước đó sẽ khiến họ cùng sống, cùng chết, nhưng không nói nỗi đau trên cơ thể họ đối phương cũng phải cùng chịu đựng.
Sự chấn động trong lòng Tranh Vanh đủ để khiến đầu óc hắn trống rỗng, một lát sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, nhưng lại không biết nói gì, “Chủ thượng, sẽ không sao đâu.”
Bộ dạng cô ấy như đã dự tính được hết, làm sao có thể có chuyện gì được?
Kỳ Ám thắt áo choàng, đi ra ngoài cửa.
Tranh Vanh không đi theo, chắc chắn là Chủ thượng đi tìm Thời Sênh rồi. Hắn đi theo để làm bóng đèn chắc?
…
Sau đó Kỳ Ám lại phát tác một lần nữa, lần này còn hung hiểm hơn cả lần trước, may mắn là đến cuối cùng hắn vẫn chống cự được.
Tranh Vanh biết Thời Sênh cũng sẽ có cảm giác giống như Kỳ Ám, tâm tình càng thêm trầm trọng.
Mấy lần trước, cô ta gần như không biểu hiện ra, nhưng ngay cả Chủ thượng cũng không có cách để tiếp tục chịu đựng được nữa…
Khiên Lạc vẫn chưa ra khỏi phòng, cho đến nửa tháng sau, cửa phòng Khiên Lạc mới được mở ra.
Trước đây Khiên Lạc cùng lắm cũng chỉ được coi là đáng yêu, nhưng giờ đây phải nói là đáng yêu vô đối, làn da đó trắng nõn như trứng gà bóc, cảm giác như vừa bấu vào đã chảy nước ra.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thời Sênh hỏi Khiên Lạc.
Khiên Lạc gật đầu.
“Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần làm theo tâm pháp ta dạy là được, nhưng có một điểm, không được phân tâm, không được gián đoạn, đó là để bảo vệ bản thân ngươi.”
Khiên Lạc nghiêm túc gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu rõ.
“Ngồi đó đi.” Thời Sênh chỉ vào vòng tròn được dùng những hòn đá kỳ quái xếp thành, đối diện cô còn có một vòng tròn khác nữa.
Thời Sênh đi vào tìm Kỳ Ám.
Lâu Lân nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Khiên Lạc, “Khiên Lạc, muội có hồi hộp không?”
“Không hồi hộp, Lâu Nguyệt tỷ tỷ chẳng phải đã nói là ta sẽ không có nguy hiểm gì sao?” Khiên Lạc cười híp mắt nói.
“Ừ, tỷ tỷ ta nói không sao thì nhất định sẽ không sao.” Lâu Lân gật đầu, cậu phải tin tưởng tỷ tỷ, “Vậy ta ra ngoài trước đây.”
“Lân ca ca.”
Lâu Lân dừng bước, quay đầu nhìn cô, Khiên Lạc cười nhìn hắn, “Lân ca ca, đợi muội ra rồi sẽ làm đồ ăn ngon cho huynh ăn.”
Lâu Lân nắm chặt cổ tay, “Đợi muội ra thì ta có chuyện muốn nói với muội.”
“Vâng, muội cũng có chuyện muốn nói với Lân ca ca.”
Lâu Lân nhếch khóe miệng cười một cái, rồi nhanh chóng rời đi. Cậu vừa ra ngoài, Tranh Vanh liền đóng cửa lại, bốn phía đều có không ít người canh gác.
“Tranh Vanh ca ca, họ sẽ không sao cả đúng không?” Lâu Lân lo lắng trong lòng, cảm giác có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
“Sẽ không sao đâu.”
…
Trong sân hoàn toàn yên tĩnh, không nghe được âm thanh gì.
Không những trong lòng Lâu Lân có một loại dự cảm chẳng lành, mà ngay cả Tranh Vanh cũng có loại dự cảm tương tự.
Hắn liên tục nhìn vào trong sân, không ngừng thôi miên bản thân, sẽ không sao đâu, sẽ không sao đâu…
Trong khoảng không tịch mịch ấy, bỗng có người hét lớn xông tới.
“Tranh Vanh công tử, không xong rồi, các môn phái võ lâm dẫn người đến bao vây chúng ta, người của chúng ta đang ở cửa chính giao đấu với họ rồi.”
Tim Tranh Vanh đập thình thịch, “Có bao nhiêu người đến?”
“Rất nhiều.” Người đó trả lời.
Thì ra điều khiến hắn bất an là đây.
“Lâu công tử, phiền công tử canh gác ở đây giúp, ta ra phía trước xem sao.”
Lâu Lân lo lắng gật đầu đồng ý.
Tất cả những người Tranh Vanh tin tưởng đều được giữ lại, hắn đến cửa lớn trước Các. Người của các phái đang giao đấu với đám sát thủ của Khiên Vũ Các, còn ở phía đằng xa, có vài người đang đứng.
Người đứng đầu trong số đó là một nam nhân, Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường.
Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường nhìn thấy Tranh Vanh, cười khiêu khích, “Ta trở về rồi.”
Tranh Vanh chán ghét, cái đồ ăn cây táo rào cây xung.
Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường và người bên cạnh nói gì đó, đám người bên kia chen chúc nhau nhìn về phía Tranh Vanh, sau đó giơ cao tay hét lớn, “Xông lên!”
Rất nhiều người của Khiên Vũ Các đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ. Đối mặt với nhiều người như vậy, người còn lại của Khiên Vũ Các có chút không chống cự nổi, liên tiếp lùi vào bên trong.
“Tranh Vanh công tử, bọn chúng đông quá, chúng ta sắp không chống cự được rồi.”
“Không chống được cũng phải chống!” Tranh Vanh quát lớn, Chủ thượng còn chưa ra, tuyệt đối không thể để đám người đó xông vào được.
Tranh Vanh nhanh chóng căn dặn, “Dụ bọn chúng đến Thú Lầu, còn ta đi dẫn cái kẻ phản bội kia.”
Không có sự chỉ huy của Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường, đám người đó đã có một chút bị kiềm hãm lại, Khiên Vũ Các không phải là nơi dễ xông vào như vậy.
Tranh Vanh vốn định giải quyết Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường, nhưng không biết ở đâu có mấy tên áo đen xông ra, giúp Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường đối phó với hắn.
Hắn nhớ chiêu thức của đám người đó, chúng là đồng bọn của đám người cứu Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường ra.
Vẻ mặt Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường có chút hung hăng, “Tranh Vanh, Khiên Vũ Các xong rồi, ngươi hà tất phải cố thủ, bây giờ ngươi rời đi thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.”
Con trai hắn không còn nữa, hắn chỉ có một người con trai, hắn phải báo thù cho con trai.
Tranh Vanh cười lạnh, “Nằm mơ!”
“Vậy thì đừng trách ta không niệm tình cũ.” Nể mặt ngươi mà ngươi không cần, còn tưởng rằng mình là Tranh Vanh công tử dưới một người trên vạn người sao?
Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường và mấy tên áo đen đó cùng phối hợp, nhanh chóng dồn Tranh Vanh vào đường chết. Hắn đánh gãy một chân của Tranh Vanh, “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giết ngươi ngay đâu. Ta sẽ để ngươi nhìn xem Chủ thượng của nhà ngươi chết trong tay ta như thế nào.”
Con trai, cha sắp báo thù được cho con rồi, con hãy đợi cha.
“Đưa đi.”
Mấy tên áo đen trói Tranh Vanh lại, có sự chỉ huy của hắn, mấy cơ quan trong Khiên Vũ Các nhanh chóng bị phá hỏng. Người của Khiên Vũ Các không ngừng ngã xuống, trải thành một con đường máu, bị ép đến lầu các cuối cùng.
Người bên ngoài các cực lực chống lại, nhưng cuối cùng cũng không còn lại bao nhiêu người, họ bị ép đến lối vào lầu các.
“Tranh Vanh ca ca.” Lâu Lân nhìn thấy Tranh Vanh bị trói lại, bộ dạng không rõ sống chết thì cả người hoảng loạn rồi.
“Thằng nhóc thối, biết điều thì tránh ra.” Có người quát Lâu Lân.
Lâu Lân nhanh chóng trấn tĩnh lại, tỷ tỷ và Khiên Lạc còn ở bên trong, cậu phải bảo vệ họ, không thể lùi bước.
“Các ngươi muốn bước vào đó, trừ khi ta chết.”
“Thằng nhóc thối tìm chết.” Người đó quát lớn, giơ thanh đại đao nhuốm đầy máu tanh chém về phía Lâu Lân.
Nhưng đám người đó đã nhanh chóng bị vả mặt.
Chỉ cần họ dám chém Lâu Lân thì người bị bật ra tuyệt đối là họ.
Người đối diện thấy ánh mắt của cậu bắt đầu trở nên cổ quái.
“Tà môn, thằng nhóc thối đó sao vậy chứ?”
“Nó là đệ đệ của Lâu Nguyệt.” Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường lên tiếng, “Không chừng cũng là đồ yêu vật, con người sao có được năng lực đó.”
Hai mắt Lâu Lân đỏ au trợn trừng nhìn Đường chủ tiền nhiệm Phong Vân Đường, ngươi mới là đồ yêu vật.
Nhóm dịch: Mèo Xinh