Thế lực gia tộc của những học sinh này có thể không là gì với Anh Lan, nhưng nhiều người như vậy lại đồng thời chỉ ra một cô giáo, nếu căn cứ theo cách làm của trường học trước kia thì sẽ dựa theo nguyện vọng của học sinh để cho giáo viên gánh tội. Cô giáo đi rồi, trường học tùy tiện dán một thông tin tuyển giáo viên mới cũng sẽ có rất nhiều giáo viên ưu tú đến ứng tuyển.
Nhưng tình huống này lại không giống như thế.
Nếu như đắc tội với một học sinh thì nhà trường có thể tiếp nhận được. Còn đắc tội với học sinh của cả một lớp thì lại không dễ nói, ai biết được trong nhà những học sinh này có qua lại hay quan hệ họ hàng thân thích gì với những học sinh thuộc tầng lớp cao hơn không?
Cũng không phải trường học sợ mấy học sinh này mà là ngại phiền phức, cho nên, vì để tránh một số phiền phức không cần thiết, dưới tình huống không quá nghiêm trọng, họ sẽ đứng về phía đám học sinh này.
Dần dà, những học sinh này cảm thấy việc trường học giúp bọn họ là lẽ đương nhiên.
Tuy nhiên, lần này trường học đối mặt với chuyện như vậy lại đưa ra một kết luận khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Chuyện này không có quan hệ gì với cô giáo Giản Ngâm, chỉ là một tai nạn mà thôi.
“Chuyện này tới đây kết thúc, không được nhắc tới nữa.” Ánh nhìn của hiệu trưởng quét qua đám học sinh vẫn đang phẫn nộ không thôi ở trước mặt kia, sau đó dừng lại trên người Giản Ngâm với vẻ mặt bình tĩnh ở bên cạnh.
Rồi ông ta thu lại ánh nhìn, chắp tay sau lưng rời đi.
Hiệu trưởng vừa đi, đám nhãi ranh liền bùng nổ.
“Giản Ngâm, cô được lắm!” Ngụy Tinh Tinh đi tới trước mặt Thời Sênh, ngọn lửa phẫn nộ đang cháy hừng hực trong đôi mắt xinh đẹp, “Ai ở đằng sau giúp cô chống lưng?”
Trường học đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn có người chống lưng cho cô ta, hơn nữa cô ta đột ngột thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Ngụy Tinh Tinh gần như đã khẳng định rằng cô ta được người khác bao dưỡng.
Cũng không biết là ai mà mắt thẩm mỹ tồi tệ như vậy, lại nhìn trúng ả giáo viên này?
“Điểm lợi hại của tôi, các cô cậu cứ trải nghiệm dần dần.” Ông đây còn cần ai chống lưng sao? Ngu ngốc!
Sắc mặt Ngụy Tinh Tinh càng lúc càng kém, “Giản Ngâm, cô tưởng là có người chống lưng giúp cô là cô có thể vui sướng cả đời sao?”
Thời Sênh “Ui” một tiếng, “Tôi cũng có thể sẽ sung sướng cả hai đời, đương nhiên là em chắc chắn không được nhìn thấy rồi.”
Ngụy Tinh Tinh: “…”
Lời thoại này của Thời Sênh làm cho Ngụy Tinh Tinh một hồi lâu cũng không thể đối đáp được, cuối cùng chỉ có thể nén giận mà phun ra một câu, “Giản Ngâm, chúng ta cứ chờ xem.”
Chuyện lần này vẫn chưa xong đâu.
“Tinh Tinh, chờ mình với.” Phàn Nhu nhanh chóng đuổi theo Ngụy Tinh Tinh ra ngoài.
Lúc đi qua Thời Sênh còn muốn cố ý đụng vào cô một cái, nhưng Thời Sênh sớm đã chuẩn bị lùi lại phía sau, vậy nên khi Phàn Nhu đụng hụt, suýt chút nữa thì ngã.
Sau khi Phàn Nhu đứng vững lại được liền nhìn Thời Sênh bằng vẻ mặt hơi phẫn nộ.
Thời Sênh không hiểu tư duy của đám ranh con hiện đại này cho lắm, cô ta muốn đụng mình, mình tránh ra, cô ta còn tức giận, lẽ nào mình nên đứng ở đó chờ cô ta đụng phải sao?
Thiết lập “chỉ tôi được xưng bá” không phải là của ông đây sao?
Đám trẻ ranh này dám cướp thiết lập này của cô là cái quỷ gì vậy?
Ngụy Tinh Tinh vừa đi khỏi thì những người khác cũng rời theo, nhưng mỗi học sinh trước khi rời đi đều vứt lại cho Thời Sênh một câu.
“Giản Ngâm cô cứ chờ đấy.”
“Chờ đấy…”
Ngụy Tinh Tinh vừa rời khỏi phòng y tế thì phía sau liền có vài học sinh vây lấy. Phàn Nhu lên tiếng trước, “Tinh Tinh, cục tức này mình không nuốt trôi được, nhất định phải báo thù.”
“Yên tâm, mình nhất định sẽ không để cô ta được sống dễ dàng.” Ngụy Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng, “Khi về mình sẽ bảo ba mình đi điều tra, xem ai là người ngỏ lời cho hiệu trưởng. Mình muốn xem xem với cái bộ dạng đó của cô ta thì có thể bám víu vào người như thế nào.”
“Vẫn là Tinh Tinh nghĩ chu toàn nhất.” Phàn Nhu lập tức nịnh nọt.
Ngụy Tinh Tinh ra dáng đàn chị mà vẫy tay, “Giải tán đi.”
Những học sinh khác đều tự tản đi, hôm nay chắc chắn không cần lên lớp, bọn họ phải về cáo trạng!
Vì thế, dưới sự cáo trạng của đám học sinh này, có không ít người biết đến cái tên Giản Ngâm.
Tốc độ của Ngụy Tinh Tinh rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biết tin từ chỗ ba của cô ta, là ai là người đã gợi ý cho hiệu trưởng xử lý chuyện này như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên đó, sắc mặt Ngụy Tinh Tinh không mấy đẹp đẽ.
Anh Lan có tổng cộng ba chủ tịch, hai trong số đó không có gì đáng sợ, chỉ có duy nhất một người, là người thừa kế đời thứ ba của người sáng lập ra trường Anh Lan, người này có quyền phát ngôn tuyệt đối. Có thể nói, chuyện của trường Anh Lan, người này nói một là một, nói hai thì sẽ là hai.
Thế lực gia tộc của người thừa kế này cũng không phải nhỏ, thuộc vào tầng lớp giàu có đỉnh cấp.
Mà cái tên mà bố cô ta điều tra được, lại là tên của người thừa kế này.
Ngụy Tinh Tinh tức tới run rẩy, rốt cuộc tại sao Giản Ngâm lại có thể kéo được quan hệ với người này chứ?
Muốn dùng gia tộc để gây áp lực cho cô ta chắc chắn là không được.
…
Đám học sinh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày mới lên lớp, dĩ nhiên trên danh nghĩa là nghỉ ngơi, nhưng thật ra ý nghĩa sâu xa trong đó chính là muốn gia đình tạo áp lực cho Anh Lan để đuổi Giản Ngâm khỏi trường.
Có gia tộc đã thử qua, hơn nữa hiện giờ đại đa số học sinh đều là con một. Một cô giáo nhỏ nhoi lại dám ức hiếp bảo bối của bọn họ, vậy thì không thể trách bọn họ giúp bảo bối của nhà mình trút giận được.
Nhưng những gia tộc này đều bị hiệu trưởng ngăn lại, đồng thời thể hiện quyết định của cấp trên, nếu có vấn đề gì thì có thể tìm hội chủ tịch, ý của ông ta là bên nhà trường không quan tâm đến chuyện này.
Và cũng không thể quan tâm được.
Sau nhiều lần nghe ngóng thì mới biết được là quyết định của người thừa kế kia. Lúc này, những gia tộc đó mới không nhấp nhổm nữa.
Đám học sinh ở nhà không nhận được đáp án mong muốn, chỉ có thể trở lại trường học để bàn bạc xem làm thế nào để đuổi Thời Sênh đi.
Vậy nên, lúc Thời Sênh lên lớp, đón tiếp cô ấy không phải là đá với nước nữa mà là phân và nước tiểu động vật ở trên bục giảng.
Đám học sinh ngồi vào vị trí của mình, nhìn cô với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp nạn.
Ai biết được, Thời Sênh tới cửa còn chẳng thèm bước vào, chỉ ném một câu “tự học” liền rời đi.
Rất nhanh sau đó là đến giờ giải lao, bọn họ đột nhiên nghe thấy một đoạn phát thanh, nội dung là học sinh các lớp cần quét tước dọn dẹp lớp học thật sạch sẽ.
Anh Lan tuy là trường quý tộc nhưng bình thường cũng chú trọng kết hợp lao động và vui chơi, thỉnh thoảng cũng tổ chức dọn dẹp vệ sinh gì đó, nói là để bồi dưỡng khả năng tự lực của học sinh.
Những chuyện như vậy, thông thường đều là do một số người đẳng cấp thấp của lớp làm, nhưng mà hồi nãy phát thanh có nói rõ ràng rằng, nếu ai dám để người khác làm thay mình thì sẽ trực tiếp bị trừ vào điểm cuối kỳ.
Thân là con của đại gia tộc, thành tích cũng là một thứ để có thể so sánh với người khác, trong đó điểm cuối kỳ có vị trí vô cùng quan trọng. Thông thường, nếu không phải phạm lỗi gì lớn thì sẽ không bị trừ vào điểm cuối kỳ.
Khi điểm số thấp hơn so với tiêu chuẩn, lúc đó sẽ bị Anh Lan đuổi học.
Người bị Anh Lan đuổi học thì cơ bản đã bị mất mặt trong giới quý tộc rồi. Nó sẽ trở thành một vết nhơ trong lịch sử.
Vậy nên, trong Anh Lan, cho dù có là người thế nào đi nữa cũng vẫn sẽ chú ý điểm số của mình, tuyệt đối không thể để thấp hơn điểm tiêu chuẩn.
“Có phải trường học bị điên rồi không?” Chỉ vì một buổi quét dọn mà trừ điểm.
“Tám mươi phần trăm là điên rồi, haizz, bỏ đi, nói chung trường học ngày nào cũng có người quét dọn, chúng ta cũng chỉ đi làm màu thôi.”
“Đi thôi, đi thôi, thật sự là phiền chết mất, cũng không biết ai là người ra cái quy định này nữa, chắc là não có vấn đề rồi.”
Học sinh hết oán trách lại đến oán trách, nhưng hầu hết mọi người đều bắt tay làm.
Duy chỉ có học sinh lớp bảy năm hai là có một loại dự cảm không lành.
À, lớp bảy năm hai chính là lớp mà Thời Sênh dạy.
Quả nhiên, khi bọn họ nhìn thấy Thời Sênh thong thả chậm rãi từ bên ngoài lớp học đi vào, sắc mặt cả đám người đều thay đổi.
Thời Sênh dựa vào khung cửa, cười tủm tỉm mà nhìn bọn họ, “Đi thôi, cô sẽ dẫn các em đi trải nghiệm cuộc sống.”
Nhóm dịch: Mèo Xinh