Nữ chính đại nhân vừa lên sân khấu, vì là một nhân vật phụ khá quan trọng cho nên đám người Kim Vũ cũng phải quay lại trường.
Không phải tiết học của Thời Sênh, Thời Sênh nghe nói bạn gái của Kim Vũ đã tát cho Mộ Dung Tiểu Tiểu một bạt tai.
Không phải nghe nhầm, đúng là bạn gái của Kim Vũ.
Chính là cô nữ sinh tóc xoăn lần trước trên sân thượng, tên là Bạch Thiến.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị đuổi đến góc cuối lớp, cô ta vừa vào nhà vệ sinh ra thì nhìn thấy chồng sách vừa được phát đã bị xé rách tung tóe, trên mặt bàn còn có một đống các loại rác.
Mộ Dung Tiểu Tiểu bị chọc tức đến không thể chịu được nữa, tìm đến đám người đó nói lý lẽ, cả đám người thì đồng nhất nói không nhìn thấy.
Đến bữa trưa, một mình Mộ Dung Tiểu Tiểu đi đến nhà ăn.
Nhà ăn của Anh Lan có phân cấp bậc, đương nhiên sự phân cấp đó là để chuẩn bị cho đám học sinh hào môn giàu có cấp cao, còn lại đa số học sinh đều ăn chung một cái nhà ăn.
“Cô ơi, cô nhìn cái gì thế?” Lâm Thiển Lam cầm thìa khua khua trước mặt Thời Sênh, tò mò hỏi.
Thời Sênh thu lại tầm nhìn, thản nhiên đáp: “Đợi một lát nữa là có cấu xé.”
“Cấu xé?” Có lẽ bởi vì từ này có chút thô tục nên Lâm Thiển Lam nói có chút gượng gạo, “Ai cơ?”
Thời Sênh nhìn hai người đang ngồi đối diện mình một cái, “Sao các em lại ở đây?”
Đây là nhà ăn của khối trung học phổ thông, hai người đứng trước mặt là sinh viên của khối đại học, vượt qua cả nửa cái sân trường chạy đến khối trung học phổ thông ăn cơm, thần kinh à!
Bọn họ còn nói với cô là trùng hợp, trùng hợp cái con khỉ!
Lâm Thiển Lam sờ sờ đầu, “À, bọn em qua đấy lấy ít đồ cho giáo sư của bọn em, đến trưa rồi mà bụng thì đói nên chỉ đành ăn cơm ở đây.”
Lâm Dĩ Huyên lặng lẽ ăn cơm, cô ta thật sự không muốn nói là bởi vì cái người ngu ngốc ở cách vách này mà bọn họ mới dây dưa lâu như vậy.
“Cô ơi, vừa nãy cô nói… cái gì kia, là ai với ai vậy?” Lâm Thiển Lam khá tò mò với việc này.
“Em cứ xem đi rồi biết.”
Lâm Thiển Lam rất tò mò cho nên cứ luôn nhìn về phía bên đó, lúc này, người đứng xếp hàng vẫn còn rất nhiều, dường như cô ta đã nhìn thấy ai đó nên vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, “Dĩ Huyên, hình như tớ vừa nhìn thấy cậu ta.”
“Ai?” Lâm Dĩ Huyên vô thức hỏi lại.
“Lăng Hủ đó.”
Lâm Dĩ Huyên quay đầu nhìn về phía đó, không nhìn thấy ai, “Chắc cậu nhìn nhầm rồi, sao cậu ta có thể ở đây được, cậu đừng có suốt ngày mơ mộng nữa.”
Thời Sênh lặng lẽ xới cơm, hai người chắc chắn không nhìn nhầm đâu, nhất định là nam chính đại nhân, màn kịch hay một lát nữa sao có thể thiếu nam chính đại nhân được, tất cả đều là bẫy cả.
Người nhìn rõ được chân tướng - Thời Sênh - tỏ vẻ rất cô đơn.
Cao thủ thì đều cô đơn, haizz!
Lâm Thiển Lam bĩu bĩu môi, “Bất kể ai cũng đều sẽ yêu cái đẹp, khuôn mặt đó của Lăng Hủ chắc chắn là khuôn mặt đẹp trai nhất trong trường Anh Lan chúng ta, là bông hoa của Anh Lan.”
Lâm Dĩ Huyên trầm mặc rồi lại trầm mặc, cuối cùng nói: “Nếu như cậu ta nghe được thì lúc đó cậu nhất định sẽ trở thành bông hoa của Anh Lan.”
Lâm Thiển Lam vội vàng xua tay, “Tớ là tớ chưa nói gì đâu.”
Thời Sênh nghe hai cô gái trước mặt mình đang nói mãi về một chủ đề, và và xong cơm, cô lau miệng, ánh mắt lướt sang phía bên kia, nhìn thấy Kim Vũ dẫn người đi vào, người trong nhà ăn nhìn thấy bọn họ thì giống y như nhìn thấy ác bá cường hào, tự động nhường cho bọn họ một lối đi lớn.
Vừa chớp mắt một cái, đám người đi với Kim Vũ đã đấu đá với nữ chính, nguyên nhân là vì Bạch Thiến bắt nữ chính đưa chỗ ngồi cho bọn họ nhưng nữ chính không đồng ý.
“Á…”
Những người xung quanh hét lên một trận, Bạch Thiến đem tất cả số cơm nữ chính vừa lấy được hất sạch lên người cô ta, chỗ cơm và thức ăn đó đều còn đang nóng hổi, nhưng rất không may, nam chính vừa hay đi qua bên cạnh, nước nóng bắn tung tóe lên người hắn.
Toàn bộ nhà ăn yên tĩnh đến nỗi một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Ánh mắt của Lăng Hủ quét qua đám người Kim Vũ một lượt, Bạch Thiến bị dọa khiến mặt mày trắng bệch, giải thích một cách lộn xộn, nói năng không đầu không đuôi, “Hủ vương tử… Hủ vương tử, xin lỗi, em không cố ý, đều là tại cô ta…”
Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng bên cạnh vừa nghe thấy Bạch Thiến vu tội cho mình thì lập tức nhảy dựng lên, “Ý của cậu là sao, cậu hất thức ăn lên người tôi, bây giờ lại còn vu tội cho tôi à?”
Lăng Hủ nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu một cái, cởi bỏ lớp áo ngoài bị nước rau bắn vào, cao ngạo lạnh lùng nói: “Xin lỗi.”
Bạch Thiến thở phào một hơi nhẹ nhóm, rụt lại đằng sau lưng Kim Vũ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu: “ …” Rõ ràng là lỗi của cậu ta, tại sao lại bắt cô ta xin lỗi chứ?
“Tôi nói bạn học này, mắt những người ở đây rõ ràng đều nhìn thấy là cô ta làm, cậu lại muốn người bị hại nói xin lỗi, đầu óc có bệnh à?” Thật sự không thể hiểu nổi mấy cái suy nghĩ khác người của những nam chính này, cái gì mà thích cô ta thì phải bắt nạt, rõ ràng là có bệnh, thân là một người đàn ông thì bỏ qua đi, dù sao thì khả năng chịu đựng của đàn ông cũng tốt hơn, thế nhưng những em gái thì sao? Đã từng nghĩ đến họ sẽ bị ám ảnh tâm lý chưa?
Thích cô ấy thì phải cưng chiều cô ấy!
Cưng chiều lên tận trời, cưng chiều đến không ai chịu được cô ấy, thế không phải là được rồi à?
Những người trong nhà ăn nghe thấy thì tất cả liền đưa mắt về phía vừa phát ra âm thanh, một cô gái đang đi về hướng này, biểu cảm của mọi người dần dần trở nên cổ quái.
Đặc biệt là học sinh của lớp bảy năm hai, lần lượt đều khởi động chế độ xem kịch hay.
Cô giáo này của bọn họ thực sự điên rồi, nếu không thì tại sao đến cả Hủ vương tử mà cũng dám khiêu khích.
Đám người đứng bên phía Kim Vũ thì ngược lại, nhìn thấy Thời Sênh thì cả đám mặt mũi trắng bệch, có lẽ là vì nhớ lại cảnh tượng hôm đó trên sân thượng.
“Cô là ai?” Lăng Hủ cau mày lại, “Ai cho cô đi lo chuyện bao đồng?”
Thời Sênh nhướn mày, “Học sinh của lớp tôi làm sai, tôi thân làm một giáo viên đương nhiên phải dạy dỗ lại cho tốt, đúng không… bạn học Bạch Thiến?”
“Giản Ngâm… Cô… cô… Cô muốn làm gì… Đây là trường học.” So với lúc nãy, lúc này nhìn Bạch Thiến còn sợ hãi hơn rất nhiều.
Thời Sênh cười híp mắt, “Chính bởi vì đây là trường học nên các em mới phải nghe lời tôi, không phải sao? Hay là các em muốn trải nghiệm lần nữa?”
Bạch Thiến bám chặt vào Kim Vũ, Kim Vũ căm phẫn trợn trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Giản Ngâm, cô đừng có đắc ý, nếu tôi muốn cô cuốn gói cút khỏi Anh Lan thì chỉ cần một câu nói.”
Sự việc lần trước trên sân thượng hắn tuyệt đối sẽ không quên, hắn nhất định phải khiến người này phải chịu sự dạy dỗ.
Thời Sênh gật đầu cười, “Ồ, lý tưởng rất đẹp đẽ nhưng hiện thực lại rất tàn khốc, em cũng có thể cố gắng một chút, nói không chừng có thể thành hiện thực thì sao? Có điều bây giờ, xin lỗi bạn học này, sau đó chạy mười hai vòng trên sân thể dục.”
Bản cô nương tuyệt đối không phải giúp nữ chính, cô chỉ nhân cơ hội chỉnh đốn mấy người này mà thôi.
Được rồi, cũng nhân tiện phá hỏng cơ hội đi sâu tìm hiểu lẫn nhau của nam chính và nữ chính.
“Cô đùa…” Đùa kiểu gì vậy?
Mấy từ phía sau bị chặn ở cuống họng, Kim Vũ dường như lại nhìn thấy cô gái đang cầm kiếm đứng trên sân thượng ngày hôm đó, khí thế đáng sợ, từ đầu đến chân đều toát ra một sự lạnh giá.
Thời Sênh quay lưng về phía Lăng Hủ đang đứng cho nên hắn không nhìn thấy biểu cảm của cô trông như thế nào, thế nhưng hắn đều có thể nhìn ra sự thay đổi của những người đứng đối diện, bọn họ rất sợ cô ta…
Bạch Thiến là người đầu tiên không thể chịu được áp lực thế này, “Xin lỗi, bạn học Mộ Dung.”
Bạch Thiến xin lỗi, những người khác cũng xin lỗi theo.
Kim Vũ vẫn còn phân vân, thế nhưng bị Thời Sênh nhìn chằm chằm đến nổi cả da gà, hắn vẫn luôn cảm thấy giây tiếp theo sẽ có một thanh kiếm sắc nhọn chém về phía mình, thế nhưng thân là một tiểu Vương tử hống hách lộng hành của trường, nếu hắn xin lỗi người khác thì thật là mất mặt biết bao.
Thời Sênh đột nhiên giương tay lên cao.
Kim Vũ bị dọa đến nỗi phải lùi lại phía sau một bước, dù sao thì vẫn là trẻ con, cho dù có ác độc đến mấy thì tâm tính cũng không thể bằng người lớn được, hắn ta lập tức gân cổ gào lớn, “Xin lỗi.”
Tay Thời Sênh vòng tay một vòng trong không trung, rồi vén tóc, “Mười hai vòng, thiếu một vòng, phạt gấp đôi.”