Thời Sênh đứng cách khá xa, chỉ có thể tự tưởng tượng câu chuyện.
Người đàn ông bên cạnh Mộ Dung Tiểu Tiểu hẳn là người nhà Mộ Dung, nữ chính đại nhân chuẩn bị vả mặt người ta rồi.
Cốt truyện tiến triển hơi nhanh thì phải?
Tiểu thuyết trăm vạn chữ về còn hơn hai mươi vạn chữ thôi sao?
“Cô giáo, cho em này.” Ngôn Luật đưa một ly nước trái cây cho Thời Sênh, “Chúng ta về đi, ở đây chán chết đi được ấy.”
“Về làm gì?” Nam nữ chính đều ở đây, xem kịch miễn phí mà không thích, bị ngu à?
Ngôn Luật nhấp môi cười, “Em thích làm gì thì chúng ta làm cái ấy.”
Thời Sênh: “…” Chẳng thích làm cái gì hết.
Anh đừng có dụ dỗ bản cô nương, bản cô nương là người kiên định.
Thời Sênh đẩy tay Ngôn Luật ra, “Quy củ một chút.”
“Cô giáo… Chúng ta về đi mà.” Nơi này có gì tốt chứ, hắn chỉ muốn cô ấy nhìn mình hắn mà thôi.
“Đợi tí.” Thời Sênh trừng mắt với hắn, “Anh đừng làm loạn nữa, cẩn thận em đánh chết anh đấy.”
“Oh.” Nếu giờ hắn ôm cô đi, thế nào cũng bị cô đánh cho một trận.
Ngôn Luật nhìn về phía Thời Sênh đang nhìn, đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo, cô ta thì có gì đẹp chứ?
“Cô…”
Giọng nhẹ nhàng vang lên bên tai Thời Sênh, tầm mắt Thời Sênh dừng trên người thiếu nữ đó, biểu tình đạm mạc, “Có việc gì?”
Lâm Thiển Lam hơi sửng sốt, sau đó cắn môi, lắc đầu, “Không có gì ạ!”
Sau chuyện lần đó, cô ta khá sợ Thời Sênh.
Thời Sênh nắm tay Ngôn Luật đi về phía bên kia, để lại một mình Lâm Thiển Lam đứng đó nhìn người đi tới đi lui.
Đằng sau có người vỗ vỗ vai cô ta, “Thiển Lam, thôi, bỏ đi.”
Lâm Thiển Lam dùng tay che mặt, “Dĩ Huyên… Rốt cuộc mình đã sai ở đâu?”
Dù cô ta nói gì thì cô ấy sẽ vẫn cứ lạnh nhạt như thế, còn lãnh đạm hơn cả lúc mới gặp.
Lâm Dĩ Huyên trầm mặc, cô ta vỗ vỗ vai Lâm Thiển Lam, “Đi thôi, mình đưa cậu về Ký túc xá.”
“Không cần đâu, mình tự về được.” Lâm Thiển Lam gượng cười, “Dĩ Huyên, mình muốn ở một mình.”
Trong khoảng thời gian này, dù cô ta có làm gì thì Thời Sênh chưa từng nhìn cô ta lấy một lần.
…
“Giản tiểu thư, tôi còn tưởng cô sẽ không tới chứ? Thấy cô đến đây đúng là ngoài ý muốn của tôi đấy.” Người đàn ông mặc vest bị một đống người vây quanh tiến lại.
“Lê tổng.” Thời Sênh hơi gật đầu, “Anh tới đây làm gì thế?”
Tầm mắt Lê Thành đảo qua người Ngôn Luật, hơi kinh ngạc thốt lên, “Thì ra là Ngôn đại thiếu gia, tôi còn nghĩ ai mà có bản lĩnh lớn như thế, có thể bắt được trái tim Giản tiểu thư.”
Thời Sênh liếc nhìn Ngôn Luật, cô không cố tình tra về hắn, Ngôn Luật cũng không nói, cho nên đến bây giờ cô vẫn chưa biết thân phận của Ngôn Luật.
“Tôi và Ngôn gia không có quan hệ gì.” Ngôn Luật lạnh lùng nói.
Hình như Lê Thành biết gì đó, hắn trầm mặc một chút rồi quay đầu nhìn Thời Sênh, “Giản tiểu thư, hôm nay tôi tới đây là muốn tuyên bố một chuyện, vừa lúc cô ở đây, tôi cứ trực tiếp giao cho cô cho khỏe.”
Hắn nói xong,hai người sau lưng đưa hai bản văn kiện lên.
Lê Thành đưa cho Thời Sênh.
Thời Sênh lật xem hai cái, “Trường học lớn thế này, anh nói chuyển cho tôi là chuyển luôn à?”
“Giản tiểu thư, đây là thứ cô đáng có được, hơn nữa… Nếu ngày nào đó tôi thất bại, tôi vẫn còn đường lui.” Lê Thành nói trắng ra.
“Anh tin tưởng tôi vậy sao? Lỡ như tôi qua tay bán lại cho kẻ khác thì sao?” Thời Sênh nhướng mày.
“Vậy thì chắc là số tôi nó vậy rồi.” Anh Lan so với tập đoàn Thế Hoàn thì nhỏ bé tới không đáng kể, cô gái này quá giỏi, hắn không muốn làm kẻ địch của cô.
Hắn đưa bút cho Thời Sênh: “Giản tiểu thư…”
Thời Sênh trầm mặc giây lát rồi nhận lấy bút, thong thả ký tên lên văn kiện, “Lê Thành, bỏ đi một số thứ, anh sẽ lại càng có được thêm nhiều thứ ngoài ý muốn.”
Trong đầu Lê Thành nhanh chóng chuyển động, đôi mắt hơi híp lại, “Giản tiểu thư nói đúng lắm…”
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó thu lại văn kiện, đáp, “Tôi chưa nói gì cả.”
Lê Thành cười, “Ngôn thiếu thật có phúc, có thể được người như Giản tiểu thư ở bên.”
Ngôn Luật rũ mắt nhìn Thời Sênh, khóe miệng hơi cong lên.
Lê Thành nhìn Ngôn Luật, lại nháy mắt với Thời Sênh, “Giản tiểu thư, có thể nói chuyện riêng một chút không?”
Ngôn Luật ôm chặt lấy Thời Sênh, ý tứ rõ ràng là không muốn cô nói chuyện riêng với hắn.
“Lê tổng có gì cứ nói thẳng, không có chuyện gì là anh ấy không thể nghe.”
“Khụ…” Lê Thành đưa nắm tay lên môi, ho nhẹ một chút, “Tôi nghe nói Ngôn lão sắp không qua được rồi, Ngôn thiếu… hiện tại cậu là cháu trai duy nhất của ông ấy, có rảnh thì về nhà thăm đi…”
Bàn tay của Ngôn Luật nắm lấy tay Thời Sênh hơi siết lại, trên mặt toàn là vẻ lãnh đạm, “Ông ấy đã đuổi tôi ra khỏi Ngôn gia rồi.”
“Chuyện năm đó tôi cũng nghe nói. Đương nhiên, những lời này không tới phiên tôi tới nói, tôi chỉ nể mặt Giản tiểu thư mà đề tỉnh cậu một chút, còn cậu nghĩ thế nào thì không liên quan tới tôi.”
Lê Thành không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, “Giản tiểu thư, tôi xin cáo từ trước.”
Lê Thành mang người rời đi.
Thời Sênh siết tay Ngôn Luật, hắn lập tức hoàn hồn, “Cô giáo?”
“Anh không sao chứ?”
Ngôn Luật lắc đầu, “Chỉ cần có em ở bên cạnh, anh đều không sao hết.”
“Em vẫn luôn ở đây.”
…
Ngôn Luật tựa hồ không thể không để ý tới lời nói của Lê Thành, thỉnh thoảng vẫn luôn thất thần, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ bình thường.
Dạ tiệc tiến hành được đến một nửa thời gian thì ở ngoài sàn nhảy vang lên tiếng cãi cọ ầm ĩ.
Người bên đó vây lại quá nhiều nên những người đứng xa căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì, một hồi lâu sau, âm thanh ồn ào liền yên tĩnh trở lại.
“Y Cẩn, lần nào tôi cũng nhường nhịn cô nên cô nghĩ tôi sợ cô đúng không?”
Giọng của Mộ Dung Tiểu Tiểu truyền khắp hội trường.
“Tôi… Không làm gì mà…” Giọng nói yếu ớt của Y Cẩn hoàn toàn trái ngược với âm thanh như sấm dậy của Mộ Dung Tiểu Tiểu.
“Vừa rồi cô cố ý đẩy tôi, cô còn dám nói là không làm gì hả?”
“Tôi không mà… Anh Lăng Hủ, em không đẩy bạn học Mộ Dung…”
“Mộ Dung Tiểu Tiểu, cô làm ầm ĩ đủ chưa hả?” Lăng Hủ quát lớn làm khắp sàn nhảy càng thêm yên tĩnh.
“Tôi làm ầm ĩ? Đúng, đúng, đúng, là tôi không nói lý, thế đã vừa lòng anh chưa?” Mộ Dung Tiểu Tiểu đẩy đám người ra, vụt chạy khỏi sàn nhảy, vừa mới xông ra liền đụng phải một người đàn ông.
“Tiểu Tiểu? Làm sao thế? Ai bắt nạt cháu?” Người đàn ông đỡ lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu, quan tâm hỏi.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cúi đầu gạt nước mắt, “Chú út, cháu không sao.”
Người đàn ông nhíu mày, nhìn về phía Lăng Hủ và Y Cẩn còn đứng ở giữa sàn nhảy, “Tiểu Tiểu đừng sợ, có chú ở đây.”
Nói xong, anh ta liền kéo tay Mộ Dung Tiểu Tiểu đi về phía Lăng Hủ, “Cậu là Lăng Hủ?”
Ánh mắt Lăng Hủ dừng lại trên tay hai người đang nắm lấy nhau, “Anh là ai?”
“Chú của Mộ Dung Tiểu Tiểu, cổ đông của Anh Lan.”
Sắc mặt Lăng Hủ hơi biến đổi, cảm xúc không rõ ràng bắt đầu dâng lên trong đáy mắt.
“Mộ Dung Tiểu Tiểu, đây là diễn viên cô tìm ở đâu ra thế, kỹ thuật diễn không tệ đâu.” Bên tai vang lên tiếng trêu đùa của học sinh.
Nếu cô ta mà là cháu của cổ đông Anh Lan thì sao phải cải trang thành thường dân vào đây học?
“Ha ha ha, Mộ Dung Tiểu Tiểu điên rồi hay sao ấy, cho rằng làm thế thì Hủ vương tử sẽ liếc nhìn cô ta một cái sao?”
“Mộ Dung Tiểu Tiểu, sao cô không soi gương xem, với bộ dáng này của cô mà cũng mơ tưởng Hủ vương tử của chúng tôi sao, đúng là người si nói mộng.”