Boss Là Nữ Phụ

"An Khởi cô thả tôi ra, cô rốt cuộc muốn làm gì hả!” Bác sĩ Trương bị trói ném ở giữa phòng trực, hắn vừa giãy giụa, vừa hung ác trừng Thời Sênh.

Con nhỏ điên này...

Xoẹt!

Thiết kiếm quét một đường cong trong không khí, hàn quang xẹt qua con ngươi bác sĩ Trương. Một khắc sau hắn liền thấy thanh thiết kiếm kia cắm ở trước mặt mình.

Hắn không biết cô lấy thanh kiếm này ra như thế nào, nhưng thân là bác sĩ hun đúc từ ngành khoa học, càng nghiêng về việc cô ta đã giấu thanh kiếm ở đâu đó, chứ không phải là là từ không trung biến được ra.

Bây giờ ở ngoài chợ không phải có rất nhiều loại đạo cụ đó sao?

Mặc dù thanh kiếm này nhìn qua hàn quang bức người, không giống như là đồ dùng biểu diễn... Nhưng bác sĩ Trương bây giờ chỉ có thể tự an ủi mình, đây là đồ giả.

Khi người ta không muốn tin tưởng một chuyện, thì sẽ liều mạng ám thị bản thân, là giả, đều là giả.

“Bác sĩ Trương, tôi đã cho anh cơ hội, anh tự mình làm mất, cho nên, bây giờ trả lời vấn đề của tôi đi.”

“Tôi không biết, tôi không biết gì cả.” Bác sĩ Trương tức giận rống to.

Thời Sênh xoay thiết kiếm, thân kiếm khúc xạ hàn quang dưới ánh đèn, không ngừng xẹt qua trong phòng, “Tôi còn chưa hỏi mà, anh làm sao biết mình không biết chứ?”

Bác sĩ Trương nghiến răng, “Bất kể cô muốn hỏi gì, tôi đều không biết.”

“Xem ra bác sĩ Trương là không muốn sống rồi?” Giọng Thời Sênh đột nhiên trầm xuống, thiết kiếm xoẹt một cái đè ở trên cổ bác sĩ Trương, “Không bằng bây giờ tôi đưa bác sĩ Trương đi xuống tìm vị bên kia tiếp tục nói chuyện nhân sinh.”

Sắc mặt bác sĩ Trương tái nhợt, hắn không muốn chết.

Thời Sênh ấn thiết kiếm xuống, bắt đầu hỏi: “Những người trên tầng tám đi đâu rồi?”


Bác sĩ Trương sợ nhất cô hỏi chuyện này. Lúc này nghe được câu hỏi của cô, đáy lòng không hiểu sao ngược lại lại thở phào, “Tôi không biết... cái này không phải là tôi phụ trách.”

“Tầng tám đang làm gì?”

“Tôi không biết...”

Thời Sênh cắt đứt lời bác sĩ Trương, “Bác sĩ Trương, nghĩ xong rồi hãy trả lời, thanh kiếm này lâu rồi chưa được thấy máu đấy.”

Bác sĩ Trương cả người phát run, thanh kiếm kia tản mát ra khí lạnh, không ngừng chạy vào thân thể hắn. Hắn cảm giác mình bây giờ giống như là ngồi ở trên sông băng Nam cực, còn không mặc quần áo nữa.

Hắn thở hổn hển, ngực nhanh chóng phập phồng.

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, vừa rồi y tá chết ở trước mặt cô ta, cô ta một chút cũng không bởi vì có người chết mà sinh ra bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, thậm chí còn có thể cười uy hiếp hắn...

Đánh giá trên tài liệu nói, cô ta nếu phạm tội, tuyệt đối là một tội phạm rất khó giải quyết.

Bác sĩ Trương cuối cùng vẫn là cắn răng phủ nhận, “Tôi không biết.”

Tiếng nói vừa dứt, thiết kiếm trên cổ liền đi sâu vào mấy phân, hắn tựa hồ nghe được tiếng lưỡi đao sắc bén cắt vào da thịt.

Nhưng hắn biết đó là ảo giác của hắn, thanh kiếm kia cắt vào cổ hắn, căn bản không có bất kỳ tiếng động nào.

Đau đớn cũng giống như là bị chậm đi nửa phút, cho đến khi máu tươi như dòng nước chảy ra, hắn mới cảm thấy đau.

Chất lỏng ấm áp theo cổ chảy xuống, trong nháy mắt trở nên lạnh như băng.

“Dừng tay... tôi nói tôi nói...” Bác sĩ Trương đột nhiên hoảng sợ.

Hắn không muốn chết...

Bác sĩ Trương: “Tầng tám...”

Bác sĩ Trương nói xong, cẩn thận nhìn cô gái ngồi ở đối diện, “Tôi chỉ biết có vậy thôi, những thứ khác tôi chịu.”

Thời Sênh hồi lâu không phản ứng, khiến bác sĩ Trương ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, rất sợ thở mạnh rồi, cổ của hắn cũng không còn nữa.

Hồi lâu, Thời Sênh thu hồi kiếm, chậm rãi nhổ ra hai chữ, “Cầm thú.”

Bác sĩ Trương không dám nói lời nào, hắn chỉ là cầm tiền làm việc, kẻ chủ sự chân chính phía sau cũng không phải hắn.

Hắn đưa tay che cổ cầm máu, tiếp tục như vậy, hắn sẽ mất máu quá nhiều mà chết mất.

“Nên nói tôi đều nói rồi, tôi có thể… đi rồi chứ?”

Thời Sênh hất hất cằm, “Viết danh sách ra, tất cả thông tin đều phải viết rõ ràng.”

“Cái này...” Nếu như hắn bán đứng bọn họ, hắn còn có thể sống sao?

Thời Sênh giống như là biết bác sĩ Trương đang suy nghĩ gì, cười lạnh một tiếng, “Anh bây giờ còn chưa chắc có thể sống, cho dù tôi không giết anh, anh cho là sau khi bọn họ biết anh nói cho tôi chuyện này, còn có thể giữ anh lại sao? Anh đã bán đứng bọn họ rồi, đừng để ý bán nhiều thêm chút nữa.”


“Đây là do cô ép tôi!”

Thời Sênh nhún nhún vai, “Bất kể có phải là tôi ép anh hay không, kết quả chính là như vậy, anh cảm thấy một đám người mất trí như vậy sẽ quan tâm quá trình sao?”

Sắc mặt Bác sĩ Trương mặt ảm đạm, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán.

Cô ta nói đúng, bọn họ nếu như biết hắn bán đứng bọn họ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, không chỉ là hắn, còn có người nhà của hắn.

Thời Sênh cho bác sĩ Trương thời gian suy nghĩ, một lúc lâu sau hắn mới nói: “Cô có thể bảo đảm không nói cho bất kỳ ai không?”

“Không thể.”

Bác sĩ Trương trợn to mắt, “Vậy tôi tại sao phải...”

Xoẹt!

Thời Sênh cười hung hăng tự tin, “Anh còn có lựa chọn khác sao?”

Bác sĩ Trương cam chịu số phận viết một chuỗi tên người, “Đây là người tôi biết, rất nhiều người tôi cũng chưa từng thấy, cho dù có gặp vài lần, tôi cũng không quen.”

Thời Sênh nhận lấy liếc nhìn, “Tầng tám bây giờ bỏ hoang rồi, bọn họ chuyển người tới chỗ nào?”

Bác sĩ Trương đã từ bỏ phản kháng, “Phía sau bệnh viện có một tòa nhà thí nghiệm chuẩn bị phá bỏ và di dời.”

“Lần trước tầng bảy có bệnh nhân bỏ chạy, sau khi các anh bắt về đã nhốt ở chỗ nào? Hắn tên là gì?”

Bác sĩ Trương tựa hồ đang nhớ lại, “Cái đó....tôi không biết, tôi chỉ gặp hắn một lần, sau đó bị người mang đi, đi nơi nào tôi cũng không biết.”

Thời Sênh nhướng mày một cái, sau mấy giây suy nghĩ chống kiếm đứng lên, “Một vấn đề cuối cùng, tôi là ai?”

Bác sĩ Trương lúng túng, “An Khởi.”

Thời Sênh nhắc lại một lần, “Trước khi tới nơi này, tôi là ai.”

Cái cô muốn hỏi chính là thân thế của cô...


Bác sĩ Trương cũng coi là nhân viên kỳ cựu của bệnh viện, biết không ít chuyện, năm đó lúc cô đưa đến đây, hắn còn ở bên cạnh.

Nào có nghĩ đến, sẽ có một ngày như vậy.

Bác sĩ Trương lấy lại bình tĩnh, lắc đầu, “Ban đầu người đưa cô tới, thả cô ở đây rồi đi luôn. Hồ sơ của cô cũng trống không, nhưng tài khoản của cô có một khoản tiền rất lớn, sợ có vấn đề gì, chúng rôi mới luôn không động vào cô.”

“Vậy chính là nói không ai biết lai lịch của tôi?”

“Cũng không phải...” Bác sĩ Trương nuốt nước bọt, “Năm đó bác sĩ tiếp nhận cô là giáo sư Hồ Thụ, ông ta có nói chuyện với người đưa cô đến, hẳn sẽ biết một ít.”

“Ông ta đâu?”

“Về hưu rồi...”

Thời Sênh suy nghĩ một chút, không có gì muốn hỏi, cô xách kiếm đi ra ngoài, “Chuyện hôm nay tôi tới đây...”

Cô dừng lại, quay đầu, toét miệng cười, “Anh thích nói cho ai thì cứ nói.” Ông đây không sợ.

Bác sĩ Trương trợn mắt há hốc mồm.

Cô ta không phải là nên uy hiếp hắn không được nói ra ngoài sao?

Tại sao lại nói ra câu như vậy?

Cái này không phù hợp với lẽ thường.

“Ầm!”

Cửa phòng trực bị đóng lại, toàn bộ không gian rơi vào tĩnh mịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận