Lấy bệnh viện tâm thần Trung Sơn làm ngòi nổ, những tài liệu đen tối bị dính dáng đến khiến cho cả nước khiếp sợ, cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến bệnh viện tâm thần Trung Sơn, nhưng những chuyện này đều mở đầu từ bệnh viện tâm thần Trung Sơn.
Sau đó có người đặt tên sự kiện thành sự kiện Trung Sơn.
Có người mặc dù kịp thời hủy chứng cứ, nhưng cuối cùng vẫn không chạy thoát được chế tài.
Hứa Nhạc nằm ở trên giường bệnh, tinh thần có chút hoảng hốt nhìn tin tức trong ti vi, đó là tiến triển mới nhất của chuyện Trung Sơn.
“Theo báo cáo, Phó viện trưởng Hỗ Hải của bệnh viện Trung Sơn bởi vì uống một loại thuốc, trong lúc tinh thần hốt hoảng, đâm vào một chiếc xe tải, chết tại chỗ. Mà loại thuốc này, chính là thuốc Hỗ Hải dùng để khống chế bệnh nhân của bệnh viện, thành phần cụ thể các ngành có liên quan vẫn đang kiểm tra...”
Sau khi Hứa Nhạc bị bắt, bởi vì không được giải cứu ngay, dẫn đến Hứa Nhạc cũng uống loại thuốc kia, tinh thần cô ta bây giờ đã có chút không bình thường.
Con ngươi cô ta đục ngầu, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm tin tức, cũng không biết đang nhìn cái gì.
Bên ngoài phòng bệnh, đội trưởng cùng mấy đội viên đang đứng, nhìn người ở bên trong, “Đội trưởng, Tiểu Nhạc có thể chữa khỏi không?”
“Cô ấy còn trẻ như vậy...”
“Ban đầu không nên để cho cô ấy đi vào làm nội ứng, cô ấy vốn là có tiền đồ tốt hơn, bây giờ...”
Mọi người trầm mặc.
Hứa Nhạc là sư muội của đội trưởng, cùng một thầy, đau lòng nhất có lẽ là đội trưởng.
Bọn họ đã đi theo vụ án này một thời gian, nhưng vẫn luôn không có tiến triển. Hỗ Hải cùng đám người phía sau hắn kia bảo mật công việc quá tốt.
Sau khi Hứa Nhạc nghe nói vụ án này, chủ động đề nghị tiến vào làm nội ứng, thầy và hắn đều không đồng ý, sau đó Hứa Nhạc tự mình lén lút tìm quan hệ tiến vào.
Chuyện đến nước này, bọn họ cũng chỉ có thể tương kế tựu kế.
Đội trưởng thu hồi tầm mắt, “Tin tức hôm đó rốt cuộc là ai tiết lộ ra, tra được chưa?”
Ngày đó bọn họ đột nhiên nhận được tin tức của Hứa Nhạc, muốn gặp mặt nói chuyện. Trước kia bọn họ trao đổi tin tức, đều thông qua người của bệnh viện, Hứa Nhạc đột nhiên muốn gặp mặt, nhất định là xảy ra chuyện lớn gì.
Nhưng lúc bọn họ đến nơi, hiện trường chỉ có một người phụ nữ điên.
Những kẻ đó cướp Hứa Nhạc mang đi ở trước mặt bọn họ, nhất định là có người tiết lộ bí mật, biết Hứa Nhạc là nội ứng.
“Không có manh mối gì, Tiểu Nhạc cái gì cũng không nói...”
Lại là một hồi trầm mặc, đội trưởng thở dài, “Đi thôi, vẫn còn có nhiều chuyện phải xử lý.”
Một đám người nhìn vào phòng bệnh, vẻ mặt thương tiếc.
Hỗ Hải đã chết, nghiên cứu của hắn không ai rõ, hơn nữa đây cũng không phải là thuốc độc, có thuốc giải là có thể khỏi. Hứa Nhạc bị thương tổn là thần kinh não.
…
Sự kiện Trung Sơn dần dần lắng xuống. Bởi vì chuyện này danh tiếng của bệnh viện Trung Sơn giảm rất nhiều, rất nhiều người đều đón bệnh nhân đi. Bệnh viện còn phải thanh toán không ít khoản bồi thường.
Ban đầu những thứ tiền vốn kia đều là Hỗ Hải kéo tới. Không có Hỗ Hải cùng những kim chủ kia của hắn, bệnh viện Trung Sơn cũng có xu hướng khó mà duy trì được.
Cả bệnh viện đều trông vô cùng tiêu điều.
Thời Sênh ngồi ở trên hành lang dài của bệnh viện, nhìn những thân nhân hùng hùng hổ hổ đón bệnh nhân đi kia.
“An Khởi.”
Một thân ảnh cao lớn chắn ở trước mặt Thời Sênh.
“Là anh à.” Thời Sênh khẽ cười, “Anh cũng sắp rời đi à?”
Đặng Quân xách đồ trên tay, cười khổ một tiếng, “Bây giờ bệnh viện thành cái bộ dạng này, mọi người cũng không ở lại được nữa.”
Đặng Quân không phải là một người hiền lành gì, ban đầu hắn có thể nhắc nhở Thời Sênh, hoàn toàn là bởi vì Thời Sênh đã cứu hắn một mạng.
“Sau này cô định làm thế nào?” Đặng Quân ngập ngừng hỏi một tiếng, hắn nghe nói cô không có người thân.
Thời Sênh hất hất cằm, “Có người nuôi tôi.”
Đặng Quân theo Thời Sênh nhìn qua. Mộ Lí thay quần áo bình thường từ xa đi tới, hắn không đeo kính, cũng không cảm giác được vẻ nho nhã trước đây của hắn nữa, chỉ có một cỗ khí mạnh mẽ.
“Hoá ra bọn họ nói là thật.” Trước đây bệnh viện đồn quan hệ của hai người họ không đơn giản.
Thời Sênh từ hành lang dài đứng lên, khoát khoát tay với Đặng Quân, “Tôi đi đây.”
Đặng Quân cũng cười theo, vẫy vẫy tay với cô.
Mộ Lí đứng cách xa mấy bước nhìn hắn. Đặng Quân vô cớ dâng lên một cảm giác lãnh lẽo và sợ hãi không nói rõ được.
Hắn nhìn Mộ Lí ôm Thời Sênh, tự nhiên hôn một cái trên trán cô, sau đó dẫn cô đi ra ngoài bệnh viện.
Đặng Quân đi theo phía sau bọn họ, cùng đi ra khỏi bệnh viện. Xe của Mộ Lí đỗ ở bên ngoài, trước hết để cho Thời Sênh đi lên, hắn mới vòng qua xe, ngồi lên ghế lái.
Lúc người đàn ông đó đối mặt với cô, cảm giác hoàn toàn khác với hắn.
…
Mộ Lí chưa bao giờ nghĩ tới, con đường mà mình cho là khó khăn nhất lại thoải mái qua như vậy, mà tất cả những thứ này đều nhờ cô.
Mộ Lí liếc mắt nhìn cô gái làm tổ ở ghế phụ, “An Khởi, tiếp theo em muốn làm gì?”
“Ừm, tìm… người nhà của em.” Chỉ còn lại một nhiệm vụ cuối cùng.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn, “Anh không cần nói cho em, em có thể tự tra.”
“Xin lỗi.”
“Chuyện đã đồng ý với người khác, đương nhiên phải làm.” Thời Sênh không để tâm.
Đáy lòng Mộ Lí run rẩy. Cô có lúc vô cớ gây rối, ví dụ như lần trước dùng nhảy lầu để uy hiếp hắn, nhưng có lúc lại khiến cho người ta thoải mái vô cùng.
Không vì cô ở chung một chỗ với mình, mà nhất định muốn ép hắn nói cho cô.
Hắn có thể không chút do dự nói, nếu cô nhất định muốn biết, hắn nhất định sẽ nói.
“Có phải là yêu em rồi không?” Thời Sênh không biết ngại ngùng xích lại gần.
“Yêu em? Hừm?” Giọng điệu của Mộ Lí có chút cổ quái.
Thời Sênh: “…” Nàng dâu nhà cô bị vấy bẩn rồi, cũng bắt chước trêu đùa cô.
“Nếu không chúng ta trở về thử một chút? Vết thương của anh khỏi rồi chứ?” Lâu như vậy, mấy ngày trước cô sờ hắn cũng không có phản ứng gì, nhịn lâu như vậy, cuối cùng có thể khai trai* rồi, Thời Sênh rất kích động.
*Khai trai: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay.
Mộ Lí đẩy đẩy cô sang bên cạnh, “Không có việc gì đừng lại gần anh quá.”
“Tại sao?” Thời Sênh trợn mắt.
Yết hầu Mộ Lí trượt hai cái, giọng hơi khàn, “Sợ không nhịn được.”
Thời Sênh trợn trắng mắt, “Vậy thì đừng có nhịn. Em lại đâu phải là không cho anh ngủ, lúc trước anh không phải là hôn rất vui vẻ sao?”
Mộ Lí bất đắc dĩ, “Anh đang lái xe.”
Đây là trên đường quốc lộ, hắn không muốn làm hại người.
Thời Sênh lúc này mới yên phận lại, ngồi ở ghế phụ chơi game.
Mộ Lí nhìn nhìn điện thoại di động của mình, càng không biết nên làm sao, thôi thì cứ mua cho cô một cái mới đi.
Mộ Lí dẫn Thời Sênh đi mua điện thoại di động và máy vi tính. Cô có lúc muốn dùng máy vi tính chơi game, hắn không làm được gì, chỉ có thể nhìn cô chơi.
“Anh giàu ghê nhỉ?” Thời Sênh gẩy ví tiền của Mộ Lí, bên trong có mấy tấm thẻ, còn có không ít tiền mặt.
Mộ Lí rút thẻ ra, đưa cho Thời Sênh, “Bên trong không có bao nhiêu tiền, có điểu chắc là đủ cho em tiêu, yên tâm, sau này tiền kiếm được, đều là của em.”
“Đây tính là bao nuôi sao?
“Em đồng ý không?”
Thời Sênh trả thẻ về, vỗ vỗ ngực Mộ Lí, “Bao nuôi em nghìn vạn trở lên, cố lên.”
Mộ Lí: “...”
Nghìn vạn hả…
Cái mục tiêu này có chút xa xôi, có điều hắn sẽ cố gắng thử xem.
Nhân viên phục vụ cửa hàng lờ mờ nhìn hai người, khẩu khí của em gái này cũng quá lớn rồi? Mở miệng là nói nghìn vạn, giá tiền này ngang với minh tinh rồi.