"Phải thì thế nào?” Thời Sênh không hiểu Tiên đế có ý gì, nhướng mày hỏi ngược một câu.
Tiên đế trầm ngâm chốc lát, “Ở đây có việc, muốn giao cho ngươi đi làm.”
Thời Sênh lanh lẹ tiếp một câu, “Giết người hay phóng hỏa? Phí ra trận của ta rất đắt, ngài trả nổi không?”
Tiên đế: “…”
Tương Lăng ho một tiếng, thay Tiên đế tiếp lời, “Tiểu Ly, chuyện này liên quan đến tam giới, không phải là lúc đùa.”
Chuyện liên quan đến tam giới?
Thời Sênh đảo đảo con ngươi, “Ma tộc sắp ra ngoài rồi?”
Tương Lăng: “…”
Thời Sênh thấy hai người đều không nói gì, đoán chừng mình đã nói đúng.
Dù sao trong tiểu thuyết tiên hiệp, Ma tộc là tử địch vạn năm của Thần tộc, chuyện liên quan đến tam giới, vậy khẳng định là có liên quan đến Ma tộc.
Có điều…
Trong tình tiết truyện Ma tộc hình như không online sớm như vậy!
Cô cũng chỉ vây khốn nam chính lại, không làm những chuyện mất trí khác, Ma tộc sao lại online trước thời hạn?
Tương Lăng nói chậm lại, “Tiểu Ly ngươi cũng đừng lo lắng, chỉ là phong ấn có chút lỏng ra, cần củng cố phong ấn lần nữa, trận pháp lần trước ngươi bố trí rất đặc biệt, cho nên muốn để cho ngươi cùng đi.”
“Chỉ cần ngươi đồng ý chuyện này, chuyện rồng, Bản đế sẽ không tính toán với ngươi nữa.” Tiên đế cũng lên tiếng.
“Nói đạo lý đi.” Thời Sênh lập tức xù lông, “Rồng kia là Lưu Vân mang tới, chủ nhân của Tiểu Bạch là Dao Cầm, rồng là Lưu Vân cho Tiểu Bạch ăn, có liên quan gì đến ta?”
Bản cô nương là một người xem kịch, một xu quan hệ cũng không có biết không hả?
Tiên đế: “…”Còn tưởng rằng bọn họ là bạn bè, giờ phút này bán đứng bạn bè là thế nào?
Tiên đế mặc dù cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không phản bác được. Ông ta chỉ có thể nhìn Tương Lăng, những năm này Tương Lăng tiếp xúc với cô ta, tính tình cô ta cho dù không hiểu hết, cũng hiểu tương đối.
Tương Lăng ôn tồn khuyên mấy câu, Thời Sênh không nhịn được cự tuyệt, Ma tộc dù sao đều sẽ ra ngoài, đi ra sớm hay đi ra muộn cũng như nhau.
Có câu này nói rất đúng, chết sớm siêu sinh sớm!
…
Chuyện phong ấn Ma tộc bị lỏng, Tiên đế không dám làm lớn ra, để cho Tương Lăng lấy lý do tuần tra dẫn người đi kiểm tra.
“Tiên tôn Tương Lăng, người đến đông đủ chưa?” Tiên tôn Điền Mộc đứng ở phía trước, hỏi Tương Lăng bên cạnh.
Tương Lăng nhìn về một hướng khác, “Tiểu Ly còn chưa tới.”
“Cô ta đi làm gì?” Mâu thuân của Điền Mộc và Thời Sênh bắt đầu từ yến hội kia, sau đó hắn ta lại bị Thời Sênh chỉnh đốn nhiều lần, cho nên càng thêm không muốn gặp Thời Sênh, “Chúng ta là đi làm chính sự, không phải đi chơi.”
“Tiên tôn Điền Mộc, ta biết ngươi có thành kiến đối với Tiểu Ly, nhưng Tiểu Ly là phụng lệnh Tiên đế đi, hy vọng Tiên tôn Điền Mộc chú ý thân phận của mình, đừng để cho người ta cười nhạo.”
Điền Mộc bị Tương Lăng nói, trên mặt có chút không nén giận được, một lúc lâu mới đáp một câu, “Đã quá giờ rồi, cô ta để bao nhiêu người chúng ta chờ như vậy, giống cái gì hả.”
Thời Sênh lững thững tới chậm, tới cùng cô còn có Lưu Vân.
Thấy Lưu Vân, đáy lòng Tương Lăng có chút dự cảm xấu, luôn cảm giác chuyến đi này có chút thấp thỏm.
Thân phận Lưu Vân đặc biệt, hắn cũng không thể đuổi hắn ta đi.
“Thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi, để nhiều người chúng ta chờ một mình mình như vậy.” Điền Mộc không nhịn được giễu cợt.
Thân thể nho nhỏ của Thời Sênh đi qua người Điền Mộc, giọng nhẹ bỗng vang lên, “Vậy ngươi không phải là vẫn phải chờ sao.”
Điền Mộc: “…”
Cô ta luôn là một câu là khiến người khác nghẹn họng nói không nên lời.
“Điền Mộc, nhiều năm như vậy ngươi không đánh lại ta cũng thôi đi, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng cũng không đánh lại được… chậc chậc…” Lưu Vân gật gù đắc ý đi qua người Điền Mộc.
Điền Mộc bị Thời Sênh vén lên lửa giận, lại bị Lưu Vân chọc một cái, trong nháy mắt dâng đến đỉnh đầu.
Nhưng người đã đi qua rồi, Điền Mộc còn kêu to gọi nhỏ sẽ mất thân phận, hắn chỉ có thể đè lửa giận xuống.
Tương Lăng: “…” Hai người này oán giận xếp chồng, con đường phía trước khó chịu nổi rồi.
Lần này xuất hành, chuẩn bị một chiếc thuyền, là cái loại có thể bay.
Trên thuyền toàn là thiên binh, tuần tra mà, đương nhiên phải làm cho ra vẻ chút.
Thời Sênh được sắp xếp đến tầng hai, Lưu Vân ở ngay bên cạnh cô, hai người một trước một sau lên lầu, lúc Thời Sênh đẩy cửa, ghé mắt nhìn về phía Lưu Vân.
“Ngươi tới làm gì?”
Lưu Vân hỏi ngược lại: “Tiểu Phượng Hoàng tới làm gì?”
“Xem kịch.” Nữ chính đại nhân ở đây, không tới làm sao mà xem được kịch?
Nếu như tâm tình tốt… cũng thể thích hợp làm một lần lôi phong, giải cứu Ma tộc ra.
[…] Đây coi là lôi phong gì chứ, Ký chủ xin cô yên lặng xem kịch, đừng có làm gì được không?
Lưu Vân bắt chước lời Thời Sênh, “Ta cũng đến xem kịch.”
Hai người đối mặt ba giây, đồng thời đẩy cửa ra, tiến vào phòng.
…
Tốc độ tuần tra không thể quá nhanh, cho nên tốc độ thuyền rất chậm, nửa đường có lúc còn dừng lại.
Thời Sênh ở phòng đợi đến nhàm chán, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn nữ chính đại nhân một chút.
Cô tìm một vòng trên thuyền, mới tìm được Dao Cầm ở một chỗ vắng vẻ. Dao Cầm dẫn Tiểu Bạch mang ra ngoài. Tiểu Bạch lăn lộn trên mặt đất, Dao Cầm dường như muốn đưa nó đi. Tiểu Bạch không quá nguyện ý, cự tuyệt cô ta động vào mình.
Dao Cầm ngồi xổm trên đất, “Tiểu Bạch, ngươi làm sao thế?”
Tiểu Bạch lăn lộn hai vòng, không mắt không mũi, cũng không biết nó có ý gì.
“Tiểu Bạch ngươi đừng làm loạn nữa, chúng ta đang ở bên ngoài, ngươi cùng ta trở về phòng trước được không?” Dao Cầm dụ dỗ Tiểu Bạch, hiệu quả không tốt, Tiểu Bạch không muốn phản ứng với cô ta.
“Dao Cầm, làm sao thế?” Tương Lăng từ phía sau tới.
Dao Cầm kinh ngạc, vội vàng đứng dậy hành lễ, “Tiên tôn.”
Tương Lăng đỡ cô ta, ngữ khí vẫn ôn hòa như thường lệ, “Sao lại ngồi xổm ở đây?”
Dao Cầm chỉ chỉ Tiểu Bạch đang lăn lộn, “Tiểu Bạch không biết làm sao nữa.”
Tương Lăng cũng ngồi xuống nghiên cứu một hồi, Tiểu Bạch cũng không để ý tới hắn, một mực lăn lộn, quả thực không có cách nào, Tương Lăng đề nghị, “Lưu Vân ở trên thuyền, ta đi mời hắn tới xem xem.”
Tốt xấu gì Lưu Vân nuôi Tiểu Bạch nhiều năm như vậy, nó có tình hình gì, hắn hẳn rõ ràng.
Dao Cầm cắn cắn môi, “Có làm phiền Tiên quân Lưu Vân quá không.”
Tiểu Bạch trước kia là của Tiên quân Lưu Vân, cô ta ù ù cạc cạc khế ước với Tiểu Bạch, bây giờ còn muốn Tiên quân Lưu Vân đến xem, đáy lòng Dao Cầm có chút sợ, cô ta cũng không biết mình đang sợ cái gì.
Tương Lăng xoa xoa đầu Dao Cầm, “Lưu Vân sẽ không để Tiểu Bạch xảy ra chuyện đâu, ngươi chờ ở đây.”
Tương Lăng đi tới phía Thời Sênh, lúc rẽ, đối mặt với Thời Sênh, Tương Lăng kinh ngạc, “Tiểu Ly, sao ngươi lại ở đây?”
“Ngắm phong cảnh.” Thời Sênh mặt không đổi sắc nói bậy.
Tương Lăng nhìn nhìn bốn phía bị ngăn cản gió thổi không lọt, nơi này có phong cảnh gì có thể ngắm chứ?
Tương Lăng cũng không suy nghĩ nhiều, cô ta nói chuyện trạng thái vẫn luôn lung tung như vậy, “Tiểu Bạch hình như có gì đó không ổn, ta đi mời Lưu Vân tới xem xem.”
Thời Sênh chẳng ừ hử gì, sắc mặt lạnh nhạt nhìn về phía trước.
Tương Lăng thở dài, đi qua cô lên tầng.
Dao Cầm bên kia nghe được âm thanh, nhưng cô ta không dám đợi một mình với Thời Sênh. Cô ta luôn cảm thấy cô nương kia lúc nào nơi nào cũng có thể giết chết cô ta.
Cho nên Thời Sênh không tới, cô ta cũng làm bộ như không nghe thấy, ngồi xổm bên cạnh Tiểu Bạch nói chuyện với nó.