Tốc độ ngọn lửa khép lại quá nhanh, mọi người chỉ có thể nhìn ngọn lửa ùn ùn kéo đến che phủ bọn họ lại.
Ngọn lửa giống như quái thú hung ác, há cái miệng như chậu máu lớn, định chiếm đoạt hết bọn họ.
Trong mắt không ít người đều là sự kinh hoàng. Bọn họ là thần, nhưng bọn họ cũng sợ chết, cho dù… lúc đến bọn họ từng nói có chết cũng sẽ tu bổ được phong ấn.
Nhưng lúc thật sự đối mặt, không có ai là không sợ hãi.
Lúc mọi người đang kinh hoàng chờ chết, ngọn lửa đột nhiên lui về phía sau, ngay cả nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.
Một đại lộ nối thẳng đến phía trước xuất hiện trước mặt mọi người, thậm chí lờ mờ có thể nhìn thấy trận pháp bị ngọn lửa che giấu.
Mọi người: “…”
Thiết kiếm bay qua đỉnh đầu bọn họ, cố ý dừng trước Hiên Viên kiếm một chút. Ban đầu Hiên Viên kiếm không chú ý đến nó, nhưng sau mấy giây không biết sao lại nổi giận, thân kiếm vàng rực run rẩy, đánh văng Tương Lăng ra, bay tới chỗ thiết kiếm.
Keng...
Hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn ra bốn phía, ngọn lửa yếu đi, sóng khí ngất trời.
Hai thanh kiếm trong chớp mắt biến mất trong tầm mắt mọi người, âm thanh tan biến, trừ lối đi được mở ra kia, không còn lại gì cả.
Tương Lăng hồi lâu mới nhìn Thời Sênh, “Tiểu Ly, đây là thế nào?”
Thời Sênh khoanh hai tay trước ngực, đứng ở phía sau giống như lưu manh, cong môi, “Ta làm sao mà biết là chuyện gì, người ta muốn so tài một chút, ngươi quản được sao?”
Tương Lăng: “...” Hắn không phải là chủ nhân của Hiên Viên kiếm, không có cách nào kết nối với Hiên Viên kiếm, đương nhiên cũng không có cách nào triệu hồi nó về, trừ phi Hiên Viên kiếm tự mình muốn trở lại.
Nhưng mà…
Tương Lăng nghiêm túc, “Tiểu Ly, đây không phải là nơi để càn quấy, ngươi mau gọi thanh kiếm kia lại đi.”
Thời Sênh trợn mắt nói dối, “Nó không nghe ta, ta làm sao gọi trở lại được? Chờ nó chơi chán rồi, tự nhiên sẽ trở lại, ngươi vẫn là lo nghĩ trận pháp trước mặt đi.”
Chơi chán rồi?
Chuyện nghiêm trọng như vậy, cô ta lại dùng từ chơi để hình dung.
Đáy lòng Tương Lăng xông lên một cơn giận, nhưng nhìn gương mặt đó, hắn lại không phát ra được. Hít thở sâu mấy hơi, ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhanh chóng phân phó, “Tu bổ trận pháp trước đã.”
Những người khác không có ý kiến gì, bây giờ quan trọng nhất chính là tu bổ trận pháp, nhưng Lâm Lang không muốn tiến lên, “Tiên tôn, ta đã dẫn mọi người tới rồi, ta có thể trở về chưa?”
Cô ta cảm thấy mình tiếp tục đi về phía trước, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Quan trọng nhất chính là, cô ta không biết mình đã đắc tội vị Tiên quân Lưu Vân kia chỗ nào, hắn rất đáng sợ…
“Lâm Lang cô nương, bên ngoài có thứ chúng ta đã gặp trước đó, cô nên đợi cùng một chỗ với chúng ta sẽ an toàn hơn.”
“Đúng vậy, Lâm Lang cô nương, chúng ta không phân người ra đưa cô về được…”
Tương Lăng còn chưa mở miệng, những người khác đã khuyên.
Mặc dù biết cùng bọn họ đi tu bổ trận pháp sẽ gặp nguy hiểm, nhưng để cô ta rời đi một mình, cũng nguy hiểm.
Đều nguy hiểm, tại sao không ở chung một chỗ với bọn họ?
Có lẽ mức độ trận pháp bị phá hoại, cũng không nghiêm trọng như vậy.
“Lâm Lang cô nương, bọn họ nói đúng.” Tương Lăng đi tới trước mặt Lâm Lang, “Mặc dù ở cùng chúng ta cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng một mình cô rời đi, nguy hiểm càng lớn hơn.”
Lâm Lang tu vi bình thường, nếu không hôm qua cũng không cần người cứu.
Lâm Lang cân nhắc thiệt hơn, dưới lời khuyên của những người này, cuối cùng quyết định ở lại.
Một mình cô quả thật không đi được ra ngoài.
Tương Lăng che chở Dao Cầm tiếp tục đi về phía trước, Lâm Lang được những người khác bảo hộ ở chính giữa, Thời Sênh và Lưu Vân vẫn đi cuối cùng.
Lúc đến trận pháp, Thời Sênh mới nhìn rõ toàn diện trận pháp này.
Vô số lá bùa và xích sắt cứng cáp xây dựng mà thành, tạo thành một đồ án hình năm góc trên mặt đất, vị trí chính giữa có một cái giếng màu đen.
Trong giếng liên tục không ngừng tỏa ra sương dày đặc, đang ăn mòn trận pháp.
Có xiềng xích đã đứt gãy, lá bùa cũng bị thiêu đốt không ít, tiếp tục như vậy nữa, không được bao lâu, trận pháp sẽ vỡ.
“Làm sao lại…” Mọi người có chút không dám tin, trận pháp lại bị huỷ hoại nghiêm trọng như vậy.
“Tiên tôn, cái này có chút không ổn. Tiên tôn Điền Mộc mất tích, dựa vào sức mạnh của chúng ta, muốn tu bổ có phải có chút miễn cưỡng hay không?”
“Không phải còn có Tiên quân Lưu Vân…” Người nói lời này giọng rất nhỏ, cái tên cặn bã Tiên quân Lưu Vân đó, sẽ giúp đỡ sao?
Tương Lăng nhìn về phía Thời Sênh, trầm giọng nói: “Kiểm tra mức độ hủy hoại.”
“Rõ.”
“Tiểu Dao và Lâm Lang đợi ở chỗ này.”
Dao Cầm ngoan ngoãn gật gật đầu, “Tiên tôn cẩn thận.”
…
“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi có cảm thấy có thứ gì đang nhìn chằm chằm chúng ta không?” Lưu Vân học bộ dạng Thời Sênh, ngồi xổm bên cạnh cô.
Thời Sênh vẫn còn là một đứa trẻ, cô ngồi xổm không có ảnh hưởng gì, nhưng Lưu Vân là một đại nam nhân, ngồi xổm không có chút hình tượng nào, vậy thì có chút cổ quái.
“Cảm thấy được thì sao, không cảm thấy được thì sao?” Thời Sênh liếc hắn một cái, không thèm để ý hỏi ngược lại.
Lưu Vân hoàn toàn không nghe lời của Thời Sênh, tự mình tiếp lời, “Ngươi cũng cảm thấy đúng không? Những thứ này nhất định là Ma tộc… không biết chạy ra ngoài thế nào. Tiểu Phượng Hoàng, nếu không chúng ta thử xem, có thể dụ bọn chúng ra không?”
“Không đi.” Tự dưng đi tìm chết, thần kinh à!
“Ngươi qua bên kia, ta đi bên này.” Lưu Vân chỉ hai hướng, đã chia xong đường rồi.
Đậu má!
Ngươi không nghe lời ta nói sao!
Ông đây cự tuyệt!
Cự tuyệt có hiểu không hả!
Thiểu năng!
Thời Sênh im lặng dịch dịch sang bên cạnh, không ở cùng với thiểu năng, dễ bị truyền nhiễm.
Lưu Vân nhận ra được động tác của Thời Sênh, hoàn toàn bất đồng với hướng mà hắn nói, “Tiểu Phượng Hoàng ngươi làm gì thế?”
Thời Sênh ghét bỏ, không muốn nói chuyện với thiểu năng, sợ truyền nhiễm.
Lưu Vân: “…” Ánh mắt của cô ta thế kia là có ý gì?
Lưu Vân đột nhiên lại kích động, “Tiểu Phượng Hoàng, Tiểu Phượng Hoàng mau nhìn đi!”
Thời Sênh đã nhìn thấy rồi, trong ngọn lửa đằng xa, có bóng đen đang đến gần trận pháp. Bọn chúng đang quanh quẩn trong ngọn lửa, chưa ra.
Tốc độ di chuyển của mấy bóng đen vô cùng nhanh. Nếu không phải là Thời Sênh và Lưu Vân đứng ở giáp ranh xem kịch, có lẽ cũng không phát hiện được bọn chúng.
“Lại không sợ lửa.” Lưu Vân lẩm bẩm một tiếng, “Bọn chúng định làm gì thế? Đánh úp à?”
“Thiểu năng!” Thời Sênh liếc một cái, đứng dậy, nhanh chóng lui về phía sau.
Lưu Vân thấy Thời Sênh chạy rồi, căng cổ họng gọi một tiếng, “Này, Tiểu Phượng Hoàng ngươi chạy cái gì chứ?”
“Không chạy chờ bọn chúng đến mời ngươi xuống ngục chơi một ngày chắc?” Giọng Thời Sênh từ xa truyền lại.
Lưu Vân gãi gãi đầu, đúng đúng, lúc này nên chạy, dẫu sao còn chưa rõ quân địch là cái thứ gì.
Lưu Vân cũng chạy theo Thời Sênh.
Giọng của hắn rất lớn, người bên phía trận pháp đều chú ý đến, đương nhiên cũng phát hiện ra bóng đen đang như ẩn như hiện trong ngọn lửa xúm lại xung quanh bọn họ.
Thời Sênh và Lưu Vân chạy rất nhanh, lúc này đã sắp biến mất ở lối đi mở ra đó.
“Tiên tôn, ngọn lửa đang khép lại…” Người nào đó chỉ lối đi.
Mọi người đồng thời nhìn qua bên đó, lối đi vốn dĩ rộng đủ để năm sáu người tay dắt tay, lúc này chỉ còn lại một nửa, hơn nữa còn đang không ngừng thu nhỏ lại.