Liên tiếp những tiếng thông báo truyền vào trong cho đến tận lúc ông bước vào điện Kim Loan.
Cảnh tượng bên trong hoàn toàn khác những gì ông tưởng tượng.
Còn quỷ dị hơn tưởng tượng của ông rất nhiều.
Long ỷ từng được đặt ở nơi cao nhất giờ đã bị chia năm xẻ bảy, toàn bộ điện Kim Loan như bị tố lốc thổi qua, những gì có thể hủy được thì đều bị hủy hết.
Thiếu niên đứng ở giữa, bên cạnh còn có một người nam nhân nữa mặc long bào. Hắn khoanh tay đứng đó, nhìn thiếu niên với vẻ thờ ơ, quanh thân phát ra hơi thở lạnh lẽo người sống chớ có tới gần.
Mà Hoàng đế từng cao cao tại thượng giờ đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tư Mã đại nhân dù đã chuẩn bị tâm lý tới mức nào thì giờ thấy cảnh này tư duy cũng không theo kịp nữa.
Thời Sênh xoay người, nhìn vào mắt Tư Mã đại nhân, cười gọi một tiếng, “Ông ngoại.”
Phản ứng đầu tiên của Tư Mã đại nhân đó là, đây không phải Dung Vương.
Trên người Dung Vương sao có thể có loại khí thế thong dong trấn định, chỉ điểm giang sơn thế này được.
Nhưng nhìn kỹ thì quả thật đúng là Dung Vương.
Ông nhìn đứa bé này lớn lên, không thể nhận nhầm được.
Tư Mã đại nhân áp xuống ý niệm kỳ quái trong lòng, “Điện hạ.”
Tình huống bây giờ là thế nào vậy? Người đàn ông mặc long bào kia là ai? Bệ hạ làm gì có đứa con nào như thế…
“Bắc Lương này tạm thời giao cho người, đây là ngọc tỷ và binh phù. Ông ngoại không cần con dạy người phải làm thế nào đấy chứ?” Thời Sênh đưa hai chiếc hộp tới.
Tư Mã đại nhân cảm thấy tim của mình ngừng đập mất nửa nhịp, còn quỷ dị hơn cả lúc nhìn thấy Hoàng đế nằm trên đất, yết hầu của ông trượt trượt, “Điện hạ… Đây là… mưu phản.”
Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Ông ngoại, người không mưu phản thì lúc này đã rơi đầu rồi.”
“Bệ hạ dù sao cũng là phụ thân của ngài, sau này Điện hạ sẽ bị thiên hạ chê cười.” Tội mưu nghịch là cực kỳ khủng khiếp.
“Ông ta muốn giết chết con, còn còn không được phản kích sao? Ông ngoại còn chưa biết đúng không? Hắn phái người đuổi giết con ngoài biên cảnh đấy.” Cô không sợ chê cười gì cả, chẳng phải chỉ là một đám NPC thôi sao? Cô có bệnh mới đi so đo với một đám số liệu.
“Cái gì?” Tư Mã đại nhân trợn tròn mắt, sự phức tạp như mạch nước ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt.
Sao hắn có thể tuyệt tình như thế chứ?
Rốt cuộc Tư Mã gia đã làm gì có lỗi với Hoàng thất sao?
“Ông ngoại, con về nghỉ ngơi đây, những chuyện ở đây xử lý thế nào tùy ý người.” Thời Sênh đi ra ngoài, trước khi Tư Mã đại nhân lên tiếng đã lại nói tiếp, “Con không có hứng thú với ngôi vị Hoàng đế, người tự nhìn mà làm việc đi.”
Làm nhiều chuyện như thế, cô mệt lắm rồi.
Tư Mã đại nhân nhìn Thời Sênh và Kỳ Uyên rời khỏi, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, hỏi ám vệ vẫn còn đứng ở đó, “Nam nhân kia là ai?”
Nội tâm của ám vệ Ất lúc này đã sóng yên biển lặng, “Bẩm đại nhân, là Hoàng đế của Xích Diệu.”
Khi ngươi gặp được một người tạo phản thế kia, nội tâm ngươi cũng sẽ chẳng còn gì hoảng hốt nữa.
Không có trâu bò nhất, chỉ có càng trâu bò hơn.
“Ai?” Tư Mã đại nhân cảm thấy mình đã trải qua nhiều chuyện như thế nên lúc này đầu óc hơi trì độn rồi.
“Hoàng đế của Xích Diệu, Kỳ Uyên.” Ám vệ Ất nghiêm túc lặp lại một lần.
Tư Mã đại nhân: “…”
Điện hạ nhà ông sao lại ở cùng tên bạo quân Kỳ Uyên kia vậy?
Chẳng lẽ lần bức vua thoái vị này là do được Kỳ Uyên hỗ trợ sao?
Xích Diệu vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Bắc Lương, hắn có mục đích gì?
Một loạt vấn đề phủ đầy trong đầu Tư Mã đại nhân ngay lập tức.
Ám vệ Ất tiếp tục phóng độc, “Đại nhân, ngài ấy bị Điện hạ trói tới đây. Chuẩn xác mà nói, là cướp về.”
Không thể chỉ có bọn họ bị ngây ngốc được.
Ánh mắt Tư Mã đại nhân nhìn ám vệ Ất cực kỳ cổ quái, vừa rồi có phải ta nghe nhầm những gì ngươi nói không, lặp lại xem nào?
Ám vệ Ất gật đầu, đại nhân đừng giãy giụa nữa, ngài không nghe nhầm đâu, chính là Điện hạ cướp người về đấy.
Điện hạ cướp Hoàng đế Xích Diệu về.
Tư Mã đại nhân: “…”
Chắc ông đang nằm mơ rồi.
Chuyện trải qua hôm nay sao lại không chân thật quá vậy?
…
Thời Sênh rời khỏi điện Kim Loan. Cô vừa ra tới, cung nữ và thái giám bên ngoài đều lập tức im như ve sầu mùa đông. Bọn họ chỉ là những người ở tầng chót, họ không muốn chết.
Kỳ Uyên đi sau Thời Sênh một bước, hắn nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu đang dần bị bóng đêm nuốt chửng ở phía xa, hỏi: “Ngươi không sợ bọn chúng sẽ ra tay trước, chém đầu đúng giờ sao?”
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn, “Vậy thì đó là vận mệnh của bọn họ xui xẻo, Bản vương có thể làm gì chứ?”
“Ngươi về gấp như thế không phải vì họ à?”
Thời Sênh nhún vai, “Có thể cứu thì cứu, không thể cứu thì thôi, đối với Bản vương mà nói cũng không tổn thất gì.”
“Vậy ngươi cần gì phải về gấp như thế?” Kỳ Uyên càng ngày càng cảm thấy người đằng trước mình có bệnh.
Nếu không để bụng thì sao phải về gấp cứu người như thế?
“Làm người thì luôn phải nỗ lực một lần.” Thời Sênh dừng một chút, “Ngài xem đấy, chẳng phải Bản vương cứu được họ rồi sao?”
“…” Không muốn nói chuyện với đồ thần kinh, “Trẫm mệt rồi.”
“… Vậy đi thôi, hôm nay chúng ta nghỉ tạm trong cung vậy.”
Thời Sênh đi về phía cung Hoa Thanh.
Mãi lâu về sau, Kỳ Uyên mới biết, lúc đó cô đã sắp xếp xong xuôi rồi, nếu bọn họ quyết định chém đầu người nhà Tư Mã, ám vệ sẽ cướp pháp trường.
Cô sẽ không để bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Kỳ Uyên lại nhìn về phía chân trời một lần nữa.
Ánh sáng cuối cùng phía chân trời đã tắt, toàn bộ trời đất đều chìm vào bóng tối.
Ngày mai, sẽ lại là một ngày rất khác.
…
Cung Hoa Thanh mấy tháng không có ai ở nên rất quạnh quẽ. Cũng may Tư Mã đại nhân nghe nói cô ở đây nên phái người tới thu dọn ngay lập tức.
Phòng thu dọn xong, Kỳ Uyên lập tức tiến vào, nhốt Thời Sênh ở bên ngoài.
Thời Sênh bĩu môi một cái rồi hỏi thái giám bên cạnh, “Mẫu phi của ta đã được đón ra chưa?”
Tiểu thái giám run bần bật, “Nương nương đã được Tư Mã đại nhân đưa về Tư Mã phủ.”
Thời Sênh gật đầu, để tiểu thái giám lui đi.
Cô nhìn cánh cửa đã phòng đóng chặt rồi đi vào phòng bên cạnh.
Một buổi tối sau đó đều luôn bận rộn, Thời Sênh chỉ giải quyết người trong Hoàng cung. Tuy rằng đã có binh phù nhưng vẫn còn có nhiều người trong tay nắm binh lực, các đại thần liên hợp lại, cả buổi tối, Hoàng cung đều vô cùng ồn ào.
Lúc này, Sở Lạc là người có binh lực nhiều nhất trong tay lại không ở đây. Bọn họ tới quân doanh cầu cứu, người ta hoàn toàn không phản ứng gì.
Người của Sở Lạc không thể điều động bằng binh phù, phải có tín vật của hắn và binh phù, hoặc Sở Lạc tự mình phát lệnh mới dùng được.
Quân của Sở Lạc đóng ở ngoài thành có chừng sáu vạn, nhiều người như vậy mà lại không thể dùng, các đại thần tức tới hộc máu.
Bên phía Sở Lạc không thể làm gì nên các đại thần chỉ biết tập kết binh lính riêng lẻ.
Bên ngoài vô cùng ầm ĩ, trong cung cũng không yên bình được.
Thời Sênh bị ồn ào tới mức không chịu nổi, kéo kiếm ra ngoài Hoàng cung đánh một trận, trực tiếp đe dọa đám người đó, ai còn dám tới gây chuyện thì xuống hết địa ngục cùng nhau.
Một mình Thời Sênh chiếm lấy Hoàng cung, truyền thuyết giết từ cửa thành tới tận Hoàng cung nhanh chóng lan truyền, những người đó ít nhiều vẫn thấy sợ hãi.
Thời Sênh ném cho ám vệ ngoài cửa cung mấy quả cầu năng lượng. Những tên kia mà dám gây chuyện thì ném, cô không tin bọn chúng còn không sợ chết.
Thời Sênh thu phục xong đám đần độn đó thì quay về cung Thanh Hoa. Cô phát hiện cửa phòng của Kỳ Uyên đã mở.
Trong phòng không có ai, giường đệm cũng chưa từng động vào.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, tên này lại chạy? Ngứa đòn sao?