Boss Là Nữ Phụ

Ghế dựa nhanh chóng được lấy ra, Kỳ Uyên không đánh lại cũng chẳng nói lại được Thời Sênh, càng không thể chém người, chỉ có thể bị bắt ngồi xuống.

Cũng may, Thời Sênh chẳng làm gì khác người, chỉ cầm tay hắn nhìn sao trên trời mà thôi.

Cả sân đều yên tĩnh.

“Đơn Minh tới đón ngài.”

Giọng Thời Sênh vang lên đánh vỡ không gian yên lặng, đêm càng thêm lạnh lẽo.

Biểu tình Kỳ Uyên cổ quái: “Ngươi nói với Trẫm làm gì?”

“Để ngài có cái mà hy vọng, miễn phải tự sát.” Thời Sênh đáp như thế.

Kỳ Uyên: “…”

Nhìn hắn giống người sẽ tự sát lắm sao?

“Trẫm sẽ không đi theo hắn.”

Thời Sênh chợt nghiêng đầu, “Hử? Ngài còn nói không thích Bản vương, đã thích tới mức không muốn đi rồi cơ mà.”

Kỳ Uyên trừng mắt, “Không liên quan tới ngươi.”

Thời Sênh thu lại vui đùa, “Đơn gia muốn làm gì ngài.”

Kỳ Uyên không trả lời mà vặn hỏi lại, “Liên quan gì tới Dung Vương chứ.”

“Chuyện của ngài chính là chuyện của Bản vương.”

Thân thể Kỳ Uyên hơi cứng đờ, sau đó không biết chạm phải dây thần kinh nào sai mà chỉ hừ lạnh không nói gì nữa.

Một lời không hợp liền ngậm miệng.

Rất tốt!

Kỳ Uyên không biết mình ngủ từ lúc nào, trong mộng toàn là ánh lửa, vô số người thoảng qua trước mặt hắn, đều là những gương mặt rất lạnh nhạt.


Nơi xa xôi hơn có tiếng ca bi thương, rất mơ hồ, không nghe rõ là đang hát cái gì.

Hắn bị nhốt trong một lồng sắt nhỏ hẹp, trên người có rất nhiều gông xiềng, rất nặng, không thể nào thở nổi…

Hình ảnh chợt thay đổi, vô số bóng người cưỡi ngựa đong đưa như đèn kéo quân, không nhìn rõ mặt những người đó, đây không phải ký ức của hắn nhưng lại cực kỳ quen thuộc.

Kỳ Uyên thình lình mở mắt ra, trước mắt là một khuôn mặt phóng đại, cánh môi truyền tới ấm áp, hắn biết mình đang bị phi lễ.

Trái tim như ngừng đập.

Xung quanh trở nên tĩnh lặng.

Chỉ còn lại gương mặt trước mắt này.

Có lẽ là nhận ra hắn đã tỉnh lại, người bên trên cũng mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng mổ mấy cái. Chống thân mình, kéo giãn khoảng cách với hắn, rũ mắt nhìn vào mắt hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu linh hồn hắn.

“Ngài gặp ác mộng.”

Hắn nghe được âm thanh của người đó.

Kỳ Uyên lạnh lùng nhìn “hắn”: “Thế thì sao?”

Thời Sênh nhún vai, bò xuống khỏi người hắn, “Xem ra ngài không thích cách ta đánh thức ngài, vậy lần sau đổi cách khác.”

Kỳ Uyên trầm mặt đứng lên, vuốt vuốt long bào bị Thời Sênh làm cho hơi nhăn nhún, phất tay áo rời đi.

Rời khỏi tầm mắt của Thời Sênh rồi, thân mình Kỳ Uyên cương lại. Hắn chống tay vào một cây cột thở hồng hộc, thân người hơi cúi xuống.

Đau quá.

Trái tim như bị một bàn tay vô hình khổng lồ nắm lấy, mỗi lần nhảy lên đều làm cho toàn thân đau đớn.

Những ký ức xa lạ không ngừng lật qua lật lại trong đầu nhưng lại không nhìn rõ.

Đây là ký ức của ai?

Tại sao hắn lại thấy thương tâm như thế?

“Kỳ công tử, ngài không sao chứ?” Giọng ám vệ Ất vang lên trong bóng tối.

Ánh mắt Kỳ Uyên trầm trầm, gục đầu im lặng một hồi, sau đó đứng thẳng người dậy, khôi phục vẻ lạnh nhạt, “Không sao.”

Ám vệ Ất không nói gì nữa, chỉ nhìn Kỳ Uyên rời đi. Hắn vuốt cằm, không được, phải đi nói với Điện hạ mới được.



Kỳ Uyên thức trắng một đêm, sáng dậy, sắc mặt vô cùng kém cỏi. Bọn thái giám hầu hạ cũng không dám tiến lên.

Kỳ Uyên ăn sáng xong liền ngồi chờ Thời Sênh tới quấy rầy mình. Nhưng hắn chờ đến tận trưa cũng chẳng thấy người đâu. Chẳng những Thời Sênh không xuất hiện mà đám ám vệ cũng chẳng thấy đâu cả.

Kỳ Uyên mở cửa, hỏi thái giám bên ngoài: “Dung Vương đâu?”

Thái giám không ngờ Kỳ Uyên sẽ đột nhiên nói chuyện, bị dọa ngốc một trận, một hồi lâu mới trả lời: “Điện hạ… Điện hạ nói tối sẽ về, nếu Kỳ công tử nhớ Điện hạ thì có thể tới chùa Linh Quang ở ngoại thành.”

Ai nhớ chứ? Không biết xấu hổ!

“Hắn tới chùa Linh Quang làm gì?”

“Cướp… cướp người.”

Kỳ Uyên nhíu mày, nhìn thái giám chằm chằm khiến lông tơ trên người thái giám đó dựng đứng cả lên. Hắn có cảm giác giờ không phải mình bị người nhìn chằm chằm mà là bị thú dữ nhìn chằm chằm.


“Rầm!”

Cửa phòng bị đóng sầm lại, không khí đình trệ lại bắt đầu lưu thông trở lại, mồ hôi lạnh của tiểu thái giám chảy ròng ròng, bị dọa chết mất.

“Rầm xoảng leng keng…”

Trong phòng vang lên đủ mọi âm thanh quăng đồ, thái giám vội vàng lùi về sau.

Điện hạ thích đàn ông thì cũng thôi đi.

Lại còn thích nam nhân xấu tính như thế này.

Tính cách của Điện hạ cũng đâu có tốt lắm… sao lại nhịn được người này chứ?

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?

Thái giám đang suy nghĩ, cửa phòng lại bị kéo ra, “Chuẩn bị xe.”

Thái giám bị dọa suýt tè ra quần, có thể đừng đột ngột như thế không?

Sẽ dọa chết người đấy.



Chùa Linh Quang là quốc tự, lúc Kỳ Uyên tới mới biết hôm nay Tư Mã đại nhân tới đây bái tế.

Đây cũng coi như là tập tục, Tân đế trước ngày đăng cơ phải tới chùa Linh Quang bái tế.

Vậy mà tên thái giám nói với hắn là đi cướp người?

Nếu là ở Hoàng cung của hắn thì đã sớm bị kéo ra ngoài chém rồi.

Kỳ Uyên cảm thấy, mình là Hoàng đế Xích Diệu, lúc này đi ra thì không tốt lắm, vì thế liền ngồi chờ ở trên xe.

Ngồi nhìn bá tánh đang vây xem chùa Linh Quang, vậy mà hắn lại không có ý định muốn chạy.

Lúc này chính là thời cơ tốt nhất.

Ám vệ không ở đây, chỉ có mấy thái giám của cung Hoa Thanh đưa hắn tới, nhiều người thế này, tùy tiện tạo ra sự hỗn loạn là có thể chạy trốn được rồi.

Nhưng hiện giờ hắn lại chẳng có suy nghĩ muốn chạy trốn gì.

Kỳ Uyên nghĩ chắc mình bị bệnh rồi.

“Về cung.” Hắn trầm mặt ra lệnh cho người bên ngoài.


Vừa hạ lệnh xong thì màn xe bị người ta xốc lên, “Sao lại không đợi ta?”

Thiếu niên ăn mặc rất chỉnh tề, mắt ngọc mày ngài, khóe môi nở nụ cười xấu xa, dáng vẻ đẹp trai kiểu lưu manh.

Kỳ Uyên mất tự nhiên dời tầm mắt đi, tim tự nhiên đập nhanh bất thường.

Thời Sênh ngồi xuống bên cạnh hắn, “Mệt chết ta, cái tên chủ trì mãi không xong. Ta đoán ngài có lẽ tới rồi nên mới tìm cớ chạy ra ngoài.”

Giọng của “hắn” cực kỳ tự nhiên.

Con ngươi của Kỳ Uyên hiện lên một tia dị sắc, hắn lạnh mặt, “Đi ngang qua.”

Sau đó Kỳ Uyên liền cảm thấy không đúng lắm, “Là ngươi cố tình bảo thái giám nói như thế à?”

“Ta chỉ muốn xem ngài có tới hay không thôi.” Thời Sênh tỏ vẻ vô tội, “Vốn dĩ sáng nay cũng định mang ngài đi, nhưng sợ tối qua ngài rối rắm quá khuya nên muốn ngài ngủ thêm một lát.”

Kỳ Uyên: “…”

Thời Sênh nhích lại gần hắn, “Có phải giờ ngài đã thích ta rồi không?”

“Không hề.” Kỳ Uyên một mực phủ nhận.

Thời Sênh cười, không thèm cãi cọ với hắn, chắc lúc này hắn còn đang rối rắm về chuyện có phải bản thân mình cong hay không?

Nhìn bộ dáng lúc rối rắm của hắn rất thú vị.

Thời Sênh không chờ đoàn người mà cho xe ngựa quay về thành trước.

Từ chùa Linh Quang về Hoàng thành cũng khá xa, lúc đi ngang qua một đường núi hẹp, xe ngựa đột nhiên xóc nảy lên rồi nghiêng sang bên cạnh.

Thân mình Thời Sênh nhào về phía Kỳ Uyên. Hai người đụng luôn vào thành xe. Thời Sênh ôm lấy eo Kỳ Uyên, dùng tay đỡ phía sau, ổn định lại thân thể.

Xe ngựa không nghiêng nữa nhưng lại lung lay như cầu bập bênh vậy.

“Khốn kiếp, ai cho các ngươi tấn công xe ngựa!” Bên ngoài có âm thanh tức giận vang lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận