Tịnh Trần cho bạc, đám người dần dần tản ra.
Thời Sênh đứng sau đám người. Lúc này người tản đi nên hộ vệ bên cạnh Tịnh Trần liếc một cái là nhìn thấy cô ngay.
“Công tử, là Dung Vương.” Hộ vệ gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Lúc trước, ở khách điếm kia, chính là vị này phát rồ lên.
Tịnh Trần nhìn theo tầm mắt của hộ vệ, vừa lúc mắt đối mắt với Thời Sênh.
Nếu nói hắn thanh tâm quả dục, nhìn thấu hồng trần thì thiếu niên trước mặt lại làm lơ vạn vật, không có bất cứ thứ gì lọt được vào mắt “hắn”, thất tình lục dục cũng như bị ngăn cách ở bên ngoài.
Tuổi còn nhỏ mà sao đã có tâm cảnh như thế rồi?
Tịnh Trần thu liễm tâm tư, hơi gật đầu chào, “Dung Vương.”
Không có nhiều sự cung kính nhưng cũng không có coi thường làm người ta không thể bắt bẻ được gì.
Thời Sênh cười như không cười, nói: “Tịnh Trần công tử, lòng người hiểm ác, phải cẩn thận đó.”
“Nhân tính vốn thiện, Dung Vương phải tin vào bốn chữ này.”
“Nhân tính luôn biến, Tịnh Trần công tử nên tin vào bốn chữ này.” Thời Sênh đổi chữ đáp trả lại cho Tịnh Trần.
Tịnh Trần hơi kỳ quái, “Sao Dung Vương lại có thể làm méo thiện ý của người khác như thế được?”
Thời Sênh cong môi, “Bởi vì bọn họ chưa bao giờ cho Bản vương thiện ý cả.”
“Từ đâu mà Dung Vương biết người khác không có thiện ý với mình?” Tịnh Trần cũng coi như đã gặp vô số kiểu người, nhưng hắn không dám liếc mắt đã có thể kết luật một người là thiện hay ác.
“Khi ngươi gặp qua nhiều người…” Thời Sênh hơi dừng lại, “Ngươi sẽ biết, cánh rừng lớn, loại người nào cũng có.”
Tịnh Trần: “…” Câu mở đầu kiểu này làm người ta không biết đáp lại thế nào.
“Tịnh Trần công tử, thật là huynh rồi, ta còn tưởng mình nhìn nhầm…” Liễu Tử Yên từ bên cạnh chạy tới, vẻ mặt kinh hỉ, nhưng khi nhìn thấy Thời Sênh thì lập tức chuyển sang kinh hãi, “Dung Vương, ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”
Ngữ khí kia giống như việc Thời Sênh xuất hiện ở đây là một tội lỗi vô cùng lớn ấy.
Thời Sênh hếch cằm, “Bản vương ở đây thì liên quan gì tới Liễu cô nương nhỉ?”
Giờ Liễu Tử Yên không dám đối đầu với Thời Sênh liền hạ thấp tư thái, “Dung Vương đừng hiểu lầm, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không có ý gì khác.”
Trong đáy lòng Liễu Tử Yên tất nhiên rất hận Thời Sênh, lúc trước cô suýt chút nữa đã giết ả, nhưng giờ ở Bắc Lương này, ngoại trừ tân Hoàng ra, chỉ có vị Dung Vương này là tôn quý nhất.
Hơn nữa, người này cũng giống ả, tới từ thế giới khác, sao ả phải đâm đầu đi đắc tội người ta làm gì chứ?
Nữ chính đột nhiên tỏ ra yếu thế, Thời Sênh có hơi bất ngờ, sao ngươi không gây chuyện với ta đi?
Ngươi không gây chuyện, sao ta có thể hành động được chứ?
Nữ chính không làm gì, Thời Sênh liền thấy chán ngắt, “Bản vương đi đây.”
Nữ chính và nam phụ diễn cũng chẳng có gì hay…
Ừm, không bằng mời nam chính tới xem nhỉ?
Không được, vạn nhất không có gì vui, chẳng phải là lãng phí thời gian của nam chính sao?
Thời Sênh đang chuẩn bị từ bỏ ý định này thì lại nhìn thấy có hai cô nương lén lút ở gần đó.
Cô nỗ lực lục lọi trong trí nhớ của nguyên chủ, cuối cùng cũng tìm ra danh tính đối tượng... Kẻ ái mộ Sở Lạc.
Hình như là con gái đại quan nào đó, là một nữ phụ rất thích gây chuyện, kết cục cũng rất thảm.
Hai chủ tớ này rõ ràng đã nhìn thấy Liễu Tử Yên và Tịnh Trần.
Mẹ kiếp, nữ phụ muốn xông lên rồi!
Thời Sênh vừa mới từ bỏ ý định xem diễn lại quay ngược trở lại.
Hai cô nương đi theo Liễu Tử Yên và Tịnh Trần. Thời Sênh đi theo sau bọn họ. Cô dùng bùa ẩn thân, nếu không các cô nương xung quanh thế nào cũng hò hét chói tai cho mà xem.
Không có cách nào cả, giờ cô là người nổi tiếng mà.
Liễu Tử Yên và Tịnh Trần đang nói chuyện, hai người đi dạo trên phố một hồi. Phỏng chừng là Liễu Tử Yên đề nghị ăn cơm nên hai người đi tới một tửu lâu.
Cô nương trang điểm tinh xảo nhìn chằm chằm tửu lầu, sắc mặt đầy vẻ xấu xa, cắn răng nói, “Đồ nữ nhân không biết xấu hổ Liễu Tử Yên, thông đồng Lạc Vương rồi lại đi lại gần gũi với người đàn ông khác như thế.”
“Tiểu thư, người đừng nóng giận.” Nha hoàn nhỏ giọng khuyên.
“Bản tiểu thư có thể không tức giận sao?” Cô nương kia quát lớn một câu. Nàng ta với Lạc Vương mới là xứng đôi vừa lứa, nhưng tiện nhân Liễu Tử Yên kia lại cả ngày bám lấy, câu dẫn Lạc Vương.
Con ngươi của nha hoàn hơi đảo, tiến lên nói vào tai cô nương kia, “Tiểu thư, Liễu Tử Yên lén đi gặp đàn ông… không bằng chúng ta…”
“Cái này… hình như không tốt lắm đâu?” Cô nương kia hơi chần chừ, khăn tay trong tay bị vò thành một nhúm.
“Tiểu thư, nếu việc này thành thì Liễu Tử Yên kia làm gì còn cơ hội gả cho Lạc Vương, lúc đó chẳng phải vị trí Lạc Vương phi sẽ là của người sao?”
Cô nương kia rối rắm một hồi, cuối cùng lý tưởng gả cho Lạc Vương chiến thắng lương tri, “Ngươi đi làm đi, cẩn thận một chút, ta đi mời Lạc Vương.”
Nha hoàn gật đầu, tỏ vẻ cam đoan sẽ không có ai phát hiện ra.
Thời Sênh đứng ở sau lưng: “…”
Hiện tại, thủ đoạn của đám tiểu cô nương quá kinh khủng nha!
Thời Sênh nhớ lại cốt truyện, trong cốt truyện cũng có đoạn này, nhưng miêu tả cũng không kỹ lắm, chỉ biết Liễu Tử Yên không sao, nhưng gia tộc của cô nương kia gặp tai ương.
Thực rõ ràng là nam chính đã lên sân khấu, cứu được nữ chính.
Thời Sênh suy tư trong chốc lát sau đó liền tới Lạc Vương phủ trước cô nương kia.
Sở Lạc không ngờ Thời Sênh sẽ tìm tới cửa nhà mình, đáy lòng có chút không rõ tại sao, nhưng người đã tới rồi, hắn không thể đuổi đi được.
Sở Lạc không thèm hàn huyên câu nào, trực tiếp hỏi vào vấn đề, “Dung Vương, có chuyện gì không?”
Thời Sênh ngồi ở ghế chủ vị, tay chống cằm, giọng nhẹ nhàng, “Không có việc gì, tới thăm xem Sở Vương dạo này sống thế nào thôi.”
Sở Lạc nhíu mày, “Không nhọc Dung Vương quan tâm, Bản vương sống rất khá.”
Trong tay Sở Lạc nắm binh quyền, ngay cả Tân hoàng cũng phải cố kỵ mấy phần. Lúc trước náo động, hắn không ở kinh thành nên không xảy ra chuyện gì mà thôi.
Thời Sênh cười không rõ ý vị, “Thật sao?”
Sau đó, không khí liền lạnh xuống.
Sở Lạc nhìn thiếu niên đang uống trà, mày càng nhăn lại, “Dung Vương tới tìm Bản vương chỉ để hỏi Bản vương sống thế nào thôi sao?”
“Bản vương tới uống trà, Lạc Vương không thấy phiền chứ?”
Đáy lòng Sở Lạc càng phức tạp, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc người này muốn làm gì.
Hai người cứ ngồi như thế, người bên ngoài vào bẩm báo mấy lần, nói có người tới tìm hắn, nhưng Lạc Vương cũng chẳng quan tâm, giờ hắn chỉ muốn biết Dung Vương tới đây làm gì.
Thời Sênh uống ba ly trà, tính toán thời gian thấy cũng không sai biệt lắm.
Lúc này, cô mới đứng dậy nhìn Sở Lạc, không hề che giấu ác ý trên mặt, “Ta tin tưởng Lạc Vương sẽ sớm không còn cảm thấy dễ chịu thôi. Nhìn thấy ngươi sống không được tốt, Bản vương rất vui vẻ.”
Sở Lạc đứng bật dậy, trừng mắt với Thời Sênh, “Lời này của Dung Vương là có ý gì?”
“Giai nhân có hẹn, Lạc Vương nên nhanh một chút, nói không chừng còn được xem trò hay. Ừm… nói trước cho rõ ràng, Bản vương chỉ là kéo dài thời gian, chuyện khác đều không phải Bản vương làm. Đến lúc đó đừng có nước bẩn nào cũng hắt lên người Bản vương nha.”
Lời của Thời Sênh coi như đã nói trắng ra, Sở Lạc mà còn không hiểu thì hắn đã không phải nam chính nữa.
Trong đầu Sở Lạc nhanh chóng chuyển động, sau đó hắn xoay người hỏi người vừa tìm mình ở đâu rồi đi thẳng qua bên đó.
[…] Tư thế hủy CP của ký chủ càng lúc càng kỳ quái.
Cô nha, kéo dài thời gian mà còn dám nói ra? Đến lúc đó không sợ người ta hận chết cô à?
Thời Sênh vênh váo, “Dù bọn họ biết ta làm thì cũng có thể làm gì ta chứ?”
[…]
Người khác làm chuyện xấu chỉ hận không thể che giấu không cho ai biết. Ký chủ nhà nó thì ngược lại, chỉ hận toàn thế giới không biết chuyện là do ông làm, nhưng các ngươi có thể làm gì ông được chứ?
Đột nhiên cảm thấy may mắn vì đám người kia là NPC…
Ôi đệch! Cái này không phải trò chơi! NPC cái rắm gì!