Boss Là Nữ Phụ

Trò hay như thế, sao Thời Sênh có thể không đi xem được chứ?

Thời Sênh đi rất chậm rãi, lúc tới nơi thì tửu lâu đã bị người của Sở Lạc vây lại.

Cô đứng trong đám người nên không biết cảnh tượng bên trong thế nào, nhưng bên trong đang truyền ra tiếng đánh nhau, phỏng chừng là sự đã thành rồi.

Không bao lâu sau, Sở Lạc từ trong đi ra, mặt trầm như nước, không thấy Liễu Tử Yên.

Tầm mắt hắn rơi xuống người Thời Sênh, dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên rút đao của thị vệ bên cạnh, chém thẳng xuống chỗ cô.

Thời Sênh: “…”

Mẹ kiếp!

Nam chính đại nhân, ngươi nói đạo lý chút nha.

Ông chỉ đi uống trà, không hề làm gì Liễu Tử Yên, ngươi giết ông làm cái quái gì?

Đây là ngươi tự đưa mình tới cửa, không đánh thì thật hổ thẹn rồi.

Mọi người chỉ thấy Lạc Vương đột nhiên xông về phía Dung Vương, sau đó những gì xảy ra lại nằm ngoài dự đoán của họ.

Sao cuối cùng lại trở thành Lạc Vương bị đánh thế này?

Thời Sênh xách Sở Lạc từ trên mặt đất lên: “Lạc Vương gia, Bản vương không phải đã nói với ngươi rồi sao, việc này Bản vương cũng chỉ là kéo dài thời gian một tí, ngươi đem toàn bộ giá trị thù hận trút lên đầu Bản vương là hơi quá đáng rồi đấy nhé!”

Mắt Sở Lạc đỏ ngầu, rít từng tiếng qua kẽ răng, “Nếu ngươi đã biết, vì sao còn ngăn cản?”

Thời Sênh cười nhạo, “Ngươi sẽ đi ngăn cản địch nhân của ngươi bị người ta đưa lên giường sao? Bản vương không có trái tim rộng lượng như Lạc Vương thế đâu.”

Thánh mẫu Maria là thuộc về nữ chính, không liên quan gì tới vai ác như cô.


Lời Thời Sênh nói làm Sở Lạc không có cách nào phản bác.

Liễu Tử Yên động vào Tư Mã gia, đối với Dung Vương mà nói chính là địch nhân. Nếu một người không thể tàn nhẫn được với địch nhân của mình, vậy thì khó mà tồn tại được.

Thời Sênh buông Sở Lạc ra, đứng lên, nhìn về phía khách điếm.

Ừm…

Kịch này của nam chính và nữ chính không diễn nổi nữa đi.

Nữ chính đã ngủ với nam thứ, nam chính mà còn muốn ả, vậy thì cô… lại hủy một lần nữa là được rồi.



Trong tửu lầu, Liễu Tử Yên nằm trên giường nệm, ý thức không rõ, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ mê người.

Tịnh Trần chỉ mặc áo đơn đứng ở trước mặt ả, vẻ mặt luôn an tĩnh hiền hòa lộ ra mấy phần cổ quái.

Trong cốt truyện, Tịnh Trần thích Liễu Tử Yên, nhưng kết cục hắn vẫn không hề có được ả. Chính vì không có được nên Liễu Tử Yên mới có thể trở thành vầng trăng sáng trong lòng hắn.

Nhưng giờ phút này hắn còn chưa thích Liễu Tử Yên mà đã cùng ả lăn giường rồi. Tuy biết là trúng thuốc nhưng lúc này trong lòng hắn đa phần là áy náy, hoàn toàn chưa có tình cảm yêu thích gì với Liễu Tử Yên cả.

Lúc Liễu Tử Yên tỉnh lại thì đã là buổi tối, ả đã được đưa tới một gian khách điếm.

Tịnh Trần mặc xiêm y sạch sẽ ngồi ở trên giường.

Đầu tiên ả hơi mê man, sau đó sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Chúng ta?”

Tịnh Trần im lặng vài giây rồi trịnh trọng hứa hẹn, “Ta sẽ phụ trách.”

Ngực Liễu Tử Yên phập phồng mấy cái, tay siết lại, “Ai hạ thuốc?”


Tịnh Trần liếc nhìn ả, lông mi hơi rủ xuống, “Thiên kim nhà Trương thượng thư.”

Lúc đó, cô nương kia tới cùng Sở Lạc, Sở Lạc nổi giận một cái, cô nương đó liền khai hết.

Nha hoàn kia không biết lấy được thuốc ở đâu, không màu không vị, vốn là định dùng lên người Sở Lạc.

Ai biết hôm nay gặp phải Liễu Tử Yên và Tịnh Trần, không phải có tác dụng rồi sao?

Y thuật của Liễu Tử Yên dù lợi hại nhưng thuốc này không màu không vị, ả hoàn toàn không nhận ra nên mới trúng chiêu.

Theo cách nói của Thời Sênh, đều là kịch bản.

Dù nữ chính tài giỏi cỡ nào, nên trúng chiêu thì sẽ trúng chiêu.

Trước kia thiên kim của Trương Thượng thư đã ngáng chân không ít lần ngăn cản Liễu Tử Yên và Sở Lạc ở bên nhau, nhưng Liễu Tử Yên chưa bao giờ để nàng ta vào mắt, ả là một người hiện đại, chẳng lẽ không đấu được một người cổ đại sao?

Ai biết hôm nay lại bị vấp ngã lớn như thế này.

“Chuyện này có những ai biết?” Lúc ấy thần trí Liễu Tử Yên không rõ, chỉ nhớ rõ là có người đã tới, nhưng ả lại chẳng nhớ là ai.

“Lạc Vương… Dung Vương…” Tịnh Trần thong thả phun ra hai cái tên.

Mắt Liễu Tử Yên trừng lớn, Lạc Vương đã biết?

Sao có thể…

Cũng đúng, vị kia của Trương gia hao nhiều tâm tư như thế, sao có thể không để Lạc Vương nhìn thấy chứ?

Liễu Tử Yên xốc chăn lên định xuống giường, ả muốn đi giải thích rõ ràng với Lạc Vương.


Nhưng chân vừa chạm đất thì đầu liền choáng váng, trước mắt tối sầm. Tịnh Trần lập tức đỡ lấy ả, “Liễu cô nương.”

Liễu Tử Yên hơi dựa vào Tịnh Trần, ngón tay gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, “Ta… Thân thể ta làm sao thế này?”

Cả người hoàn toàn không có sức lực.

Tịnh Trần bế ả lên giường, giọng hơi chần chừ, “Là di chứng sau khi… cùng ta. Nàng yên tâm, không sao cả, thân thể chỉ suy yếu mấy ngày, nhưng sau đó nàng sẽ có được chỗ tốt.”

Liễu Tử Yên nhìn Tịnh Trần đầy khó hiểu.

Tịnh Trần không giải thích, môn phái của bọn họ cả đời không thể lấy vợ, bởi vì sau khi làm chuyện kia, tu vi sẽ bị thụt lùi, mà thân thể của nữ tử sẽ càng ngày càng tốt hơn.



Thời Sênh đánh Sở Lạc xong liền về phủ. Đến nửa đêm, đột nhiên có người gõ cửa.

Thời Sênh bực bội bò dậy khỏi giường, “Gõ cái gì mà gõ, hơn nửa đêm rồi còn có để cho người ngủ không hả? Sao, lại là ai muốn tạo phản?”

Hạ nhân ở ngoài cửa bị Thời Sênh dọa nhảy dựng, lập tức quỳ xuống, “Điện hạ, chỗ cửa thành truyền đến tin tức, đoàn xe của Kỳ công tử quay lại, mời ngài mau chóng qua đó.”

Thời Sênh: “…”

Cô véo lên đùi một cái, không phải nằm mơ.

Ban ngày mới đi, sao đêm lại quay về rồi?

“Chuẩn bị ngựa.”

Cổng thành đóng lại từ lúc mặt trời lặn, sẽ không dễ dàng mở ra.

Lúc này, đoàn xe của Kỳ Uyên đột nhiên quay về, người giữ cửa thành không dám tự tiện mở ra, chỉ có thể đi mời Thời Sênh.

Thời Sênh phân phó người mở cửa thành, cưỡi ngựa đi tới chỗ đoàn xe.

Ám vệ Giáp, Ất tiến lên bẩm báo, “Điện hạ, nửa đường Kỳ công tử đòi quay về. Ngài tới thăm ngài ấy một chút, tâm tình của Kỳ công tử hình như không tốt lắm.”

Thời Sênh liếc nhìn đoàn xe một cái, đám người Đơn Minh không thấy đâu.


Cô xuống ngựa, đi về phía xe ngựa, xoay người lên xe rồi nói với người đánh xe, “Về phủ.”

Trong xe ngựa rất tối, Thời Sênh chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen ngồi thù lù trong góc. Cô đá văng đồ đạc lộn xộn trên xe ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Sao thế? Lại làm ầm ĩ là thế nào?”

Kỳ Uyên không hé răng, hắn duỗi tay cầm lấy tay cô, sau đó siết chặt.

Sức lực rất lớn, Thời Sênh có cảm giác hắn muốn bóp gãy tay mình.

“Lưu luyến ta?”

Im lặng, không có tiếng đáp lại.

“Lưu luyến ta thì đừng đi nữa, chờ ta giải quyết xong việc rồi sẽ đưa ngài về đó, thế nào?”

Vẫn không có tiếng đáp lại.

Thời Sênh: “…”

Sao lại biến thành người câm rồi?

Xe ngựa đi từ cửa thành tới phủ Dung Vương. Kỳ Uyên vẫn chưa từng mở miệng một lần, xe ngựa dừng lại, hắn cũng không có ý nhúc nhích.

“Đi xuống không?” Thời Sênh nhẫn nại hỏi.

Thời Sênh ngồi chờ một chút, Kỳ Uyên không động đậy. Thời Sênh điên tiết, thô lỗ bế hắn xuống xe.

Người bên ngoài vội vã cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, coi như không nhìn thấy gì.

Thời Sênh đá văng cửa phòng, bế hắn vào, ném lên giường, người cũng đè tới, nhéo hắn cằm bắt hắn nhìn thẳng vào mình, “Ngài làm sao thế? Nói chuyện.”

Tầm mắt Kỳ Uyên không tránh được nữa, chỉ có thể nhìn thẳng vào cô. Hắn động đậy cái cằm hơi khó chịu, nghẹn ra hai chữ, “Không biết.”

Nói theo kiểu vô cùng đúng tình hợp lý.

Thời Sênh: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận