Liễu Tử Yên mang thai, hôm sau Tịnh Trần liền tới cửa cầu hôn. Lần này, Liễu Tử Yên không phản đối mà nhận lời Tịnh Trần.
Bởi vì có thai nên hôn lễ chuẩn bị khá hấp tấp.
Thời Sênh đi vây xem một chút. Hôn lễ tổ chức không quá long trọng nhưng lại rất có tâm.
Nam phụ Tịnh Trần này quả thực rất tốt.
Sau hôn lễ, tin tức về Liễu Tử Yên liền yên tĩnh xuống.
…
“Điện hạ, Điện hạ, không tốt rồi…” Ám vệ Giáp tiến vào như bay, giọng to tới mức phỏng chừng toàn bộ Vương phủ đều nghe thấy.
“Ai không tốt?” Thời Sênh đen mặt, gào lớn như thế, ai không biết còn tưởng cô xảy ra chuyện.
Ám vệ Giáp chỉ về phía cổng thành, “Đơn Minh, Đơn Minh mang đại quân tới tuyên chiến, yêu cầu… yêu cầu Điện hạ giao Kỳ công tử ra.”
“Xích Diệu vẫn không tạo phản ư?” Thời Sênh hỏi lại theo bản năng.
Ám vệ Giáp, “…”
Giọng ngài tiếc nuối như thế là ý gì hả?
Xích Diệu có Tô Thừa tướng đa mưu túc trí và Đơn gia tay nắm binh quyền, ai dám tạo phản chứ?
Cho rằng ai cũng trâu bò giống ngài sao?
Ám vệ Giáp bên này vừa bẩm báo xong thì người của Hoàng cung cũng tới. Người tới vẫn là ông cậu tiện nghi của cô, hiện giờ là Thái tử Điện hạ.
Vốn dĩ vị trí Thái tử phong cho Thời Sênh, nhưng Thời Sênh không có hứng thú nên mới rơi xuống người Tư Mã Dương.
Tư Mã Dương tới hỏi cô phải làm sao bây giờ?
Đánh với Xích Diệu thì chắc chắn là không được rồi.
Binh lực của Xích Diệu mạnh hơn bọn họ quá nhiều, đánh thì chỉ có hại cho quân Bắc Lương. Quan trọng là đại đa số quân Bắc Lương đều nằm trong tay Sở Lạc, muốn mang binh đánh giặc thì phải dựa vào hắn.
Ý của Tư Mã Dương là cứ trả người về trước.
Nếu cô thích thật thì cứ khôi phục lại thân phận nữ nhi, sau đó lấy thân phận công chúa Bắc Lương hòa thân gả qua đó.
Có thể đạt được minh ước hòa bình với Xích Diệu là lựa chọn tốt nhất cho Bắc Lương và bá tánh thiên hạ.
“Trẫm cảm thấy lời Thái Tử nói rất hay.” Kỳ Uyên nghiêm túc mở miệng.
“Câm miệng.” Thời Sênh trừng mắt với hắn.
Kỳ Uyên mấp máy môi, sau đó thật sự không lên tiếng nữa.
Tư Mã Dương kinh ngạc, nghe lời thế kia thì cũng không cần lo lắng sau này cháu gái mình bị khi dễ nữa.
Tuy rằng Thời Sênh có chút không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn đồng ý khôi phục lại thân nữ nhi, lấy thân phận công chúa hòa thân gả tới Xích Diệu.
Nhiệm vụ che giấu của cô không phải là gả cho Kỳ Uyên, mà là đạt thành minh ước trăm năm hòa bình giữa Bắc Lương và Xích Diệu.
Kỳ Uyên đại biểu Xích Diệu ký minh ước trăm năm với Bắc Lương.
Trong vòng trăm năm, hai nước tuyệt đối không giao chiến.
Kỳ Uyên phái người truyền tin cho Đơn Minh để hắn chuẩn bị sính lễ đưa tới.
Lúc Đơn Minh nhận được tin thì cả người đều không tốt. Hắn bị lão gia tử ép tới đòi người, người không đòi được, giờ còn phải đem sính lễ sang nữa?
Nhưng sính lễ này không thể không cấp, nếu không Bệ hạ nhà hắn sẽ không thể trở về.
Cái này đâu có thể gọi là sính lễ.
Hoàn toàn là tiền chuộc thì đúng hơn.
Hắn đã đoán trước được Bệ hạ nhà mình được sử quan ghi vào trong sổ sách bằng những lời tuyệt đối không hay ho gì.
Đơn Minh để đại quân ở lại ngoài biên cảnh, tung ta tung tăng quay về chuẩn bị sính lễ. Dựa theo ý của Kỳ Uyên thì gần như phải dọn sạch quốc khố đem đi.
Đại thần trong triều ai nấy đều kêu lên đau đớn, chỉ hận không thể tạo phản cho Kỳ Uyên xem.
Đến lúc này lại trì hoãn thêm mấy tháng.
Thời Sênh nghe nói đứa con của Liễu Tử Yên bị mất, đầu sỏ gây tội là niềm vui mới của Sở Lạc. Sở Lạc không có ý kiến gì với chuyện này, không che chở người mới cũng chẳng lấy lại công bằng cho Liễu Tử Yên.
Liễu Tử Yên mất đi đứa con thì chỉ số thông minh cũng quay về, vì thế liền ra tay trừng trị kẻ đã hại chết đứa con của mình. Cách làm của Liễu Tử Yên đã chạm vào vẩy ngược của Sở Lạc, từ đây quan hệ giữa hai người như nước với lửa.
Liễu Tử Yên cảm thấy nếu không phải do Sở Lạc dung túng thì con của mình cũng sẽ không mất đi. Tuy rằng ả không thích Tịnh Trần, nhưng đứa bé vô tội.
Cuối tháng bảy đầu tháng tám, sính lễ cuồn cuộn không ngừng tiến vào từ cổng thành làm cho bá tánh phải dẫn nhau đi vây xem.
Tân hoàng đã công khai thân phận nữ nhi của Thời Sênh. Lúc này triều cũ đã qua, Thời Sênh có phải nữ nhi hay không thì cũng không phải tội khi quân gì cả.
Không ít cô nương đau khổ trong lòng.
Nhưng biết Thời Sênh là nữ rồi thì những lời đồn đại xấu về hai người cũng liền biến mất.
…
Đồng thời, độc Thất Tinh Tuyệt Tinh trong cơ thể Sở Lạc cũng đã đến hồi phát tác.
Sở Lạc nằm trên giường, ý thức mơ hồ, người bên cạnh không ngừng đi tới đi lui.
Căn phòng dần dần an tĩnh lại, bên người hắn như có người đang đứng.
Sở Lạc quay đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn người đang đứng bên giường của mình.
Hắn mấp máy miệng, giọng như bị nghẹn ở trong cổ họng, một lúc sau mới thốt ra được một câu: “Ngươi tới làm gì?”
Thần sắc của Liễu Tử Yên nhìn hắn lạnh nhạt, “Ta có thể cứu huynh.”
“Không cần.”
“Ta cũng không nói muốn cứu huynh.” Liễu Tử Yên cười lạnh, lúc trước khi con của ả mất đi, hắn cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.
Hắn chỉ cần phân phó một tiếng, con của ả cũng sẽ không mất đi.
“Vậy ngươi tới làm gì?” Giọng Sở Lạc nghẹn ngào, “Nhìn Bản vương chật vật sao? Giờ xem đủ rồi thì cút đi.”
“Sở Lạc, ta chờ giây phút huynh cầu xin ta.” Liễu Tử Yên bỏ lại những lời này rồi rời khỏi phòng.
Liễu Tử Yên chưa chờ được lúc Sở Lạc tới cầu xin mình thì người của Sở Lạc đã tới bắt ả đi.
Có lẽ Sở Lạc không biết, cũng có lẽ là biết, Liễu Tử Yên không rõ.
Bọn họ bắt Liễu Tử Yên nói ra giải pháp giải độc Thất Tinh Tuyệt Tình, bọn họ đâu biết rằng lúc đó Liễu Tử Yên chỉ lừa Sở Lạc, muốn cho hắn thể nghiệm sự đau khổ của việc lòng mang hy vọng nhưng cuối cùng lại tuyệt vọng.
Liễu Tử Yên không nói gì, những người đó liền tra tấn ả.
Cuối cùng, Liễu Tử Yên chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp.
Liễu Tử Yên băn khoăn tự hỏi tại sao mình lại rơi vào tình cảnh như hiện tại?
Rõ ràng lúc trước thuận lợi như thế, nhưng từ khi…
Đúng, là do nữ nhân kia.
Từ sau khi nàng ta tới, hết thảy những gì xảy ra với ả đều không còn bình thường nữa.
“Tử Yên, Tử Yên, tỉnh lại…” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai ả, ý thức đã tan rã của Liễu Tử Yên dần dần thu hồi.
Ả nhìn người trước mắt, con ngươi co chặt lại, “Ngươi tới làm gì?”
“Ta tới cứu nàng, nàng đừng sợ.” Tịnh Trần cởi dây thừng trên người ả ra, “Ta sẽ mang nàng ra ngoài.”
Tịnh Trần bế ả lên, đi ra khỏi địa lao.
Nhưng hai người vừa mới ra khỏi địa lao đã bị người bao vây.
“Tịnh Trần công tử, đã đợi lâu rồi.” Nam nhân dẫn đầu nhìn Tịnh Trần.
Tịnh Trần cũng có vẻ không quá kinh ngạc, “Ta có thể đi cùng các ngươi, nhưng các ngươi phải thả Tử Yên ra.”
“Tốt.” Nam nhân cười khẽ.
“Ngươi nói gì?” Liễu Tử Yên túm lấy vạt áo Tịnh Trần, con ngươi trừng lớn, “Ngươi đồng ý làm gì cho bọn họ?”
Tịnh Trần nhẹ vỗ về ả, nhìn về phía nam nhân kia, “Ta muốn đưa Tử Yên đi trước.”
“Tịnh Trần công tử, yêu cầu này của ngài làm ta rất khó xử…”
“Ta đã đồng ý thì sẽ không thay đổi, đưa nàng tới nơi an toàn rồi thì ta sẽ đi cùng các ngươi.”
Nam nhân kia chần chừ một lúc rồi gật đầu, “Vậy cứ theo lời Tịnh Trần công tử đi. Nhưng Tịnh Trần công tử nên hiểu, nếu ngài nuốt lời thì Liễu cô nương sẽ không có kết cục gì tốt đâu.”