Boss Là Nữ Phụ

Tịnh Trần đưa Liễu Tử Yên ra khỏi Hoàng thành, có người bên ngoài tiếp ứng.

“Ngươi định làm gì…” Hai mắt Liễu Tử Yên đỏ bừng, nắm chặt lấy tay Tịnh Trần, “Ngươi đã đồng ý với bọn chúng cái gì?”

“Không có gì, chỉ là giúp đỡ một việc thôi. Nàng đi trước với họ, ta sẽ mau chóng quay về.” Tịnh Trần vuốt nhẹ trán của Liễu Tử Yên, giọng nói nhỏ nhẹ, ôn tồn.

“Không…” Liễu Tử Yên lắc đầu, sao bọn họ có thể dễ dàng thả người đi như thế chứ? “Không phải ngươi nói sẽ chăm sóc tốt cho ta sao? Ngươi không thể đi.”

Tịnh Trần lộ ra vẻ khó xử, đầu ngón tay hắn lướt tới chóp mũi Liễu Tử Yên, “Thực xin lỗi.”

Liễu Tử Yên ngửi được một mùi hương rất nhạt. Ả còn chưa kịp nghĩ ra đó là mùi gì thì ý thức đã tan rã.

Tịnh Trần bế người lên xe ngựa, đút một viên thuốc màu đen vào miệng ả, chắc chắn thuốc đã được nuốt xuống rồi mới nói với hộ vệ bên cạnh, “Sau khi nàng tỉnh lại thì sẽ không nhớ gì nữa cả, đi thôi.”

“Công tử.” Hộ vệ cực kỳ bi phẫn, “Nàng ta chưa từng cho ngài sắc mặt vui vẻ bao giờ, ngài hà tất…”

“Thời gian của ta cũng không còn nhiều lắm, không có gì đáng để ý.” Tịnh Trần nhìn về phương xa, “Còn coi ta là công tử của ngươi thì hãy nghe lời ta nói.”

Trong hốc mắt của hộ vệ có nước đảo quanh, cuối cùng hắn cắn răng một cái, đánh xe ngựa rời đi.



Mùng sáu tháng tám, thích hợp cưới gả.

Thời Sênh mặc một thân váy cưới màu đỏ đứng ở cửa chính Hoàng cung.

Bên người là đội ngũ hòa thân.

“A Chỉ, sau này nhớ thường xuyên về thăm mẫu phi, ở bên kia phải chăm sóc mình cho tốt…” Tư Mã Huệ nắm tay Thời Sênh dặn dò, nước mắt rơi xuống không ngăn lại được.

“Mẫu phi, chàng ấy sẽ chăm sóc tốt cho con.”

“Hắn là Hoàng đế của Xích Diệu… Con phải biết tự chăm sóc cho mình, đừng để rơi vào kết cục giống mẫu phi.” Tư Mã Huệ nói xa xôi nhưng Thời Sênh vẫn hiểu.


Thân là Hoàng đế, hậu cung của Kỳ Uyên nên có ba nghìn giai lệ.

“Mẫu phi yên tâm, hắn mà dám có người khác, con sẽ băm nát hắn.”

Tư Mã Huệ sửng sốt một chút, đứa con gái này không giống bà.

Nó sẽ không rơi vào kết cục như của mình.

Đáy mắt Tư Mã Huệ lộ ra một chút vui mừng, chỉ cần nó sống tốt thì bà cũng sẽ sống tốt.

Chờ Thời Sênh tạm biệt người của Tư Mã gia xong, đội ngũ đón dâu của Kỳ Uyên cũng đã tới nơi. Cửa cung thong thả mở ra, thân ảnh màu đỏ dần dần xuất hiện trong tầm mắt.

Kỳ Uyên ngồi trên lưng ngựa, nhìn người bên trong cửa cung, khóe miệng chậm rãi cong lên.

Hắn đã nói mà, nàng mặc nữ trang chắc chắn sẽ là người đẹp nhất.

Mười dặm lụa đỏ đón chào, lời thề minh ước trăm năm.

Đội ngũ đón dâu rời khỏi Hoàng thành, đội ngũ đỏ như lửa tiến về phương xa, lần hòa thân này chắc chắn sẽ lưu danh sử sách.



Ra khỏi cổng thành, Thời Sênh liền kéo hết những đồ rườm rà trên người xuống, cổ cũng sắp gãy tới nơi rồi. Đổi sang thường phục xong, cô liền ra ngoài cưỡi ngựa với Kỳ Uyên.

Tuy rằng cái này không hợp với quy củ lắm nhưng nhìn ánh mắt của Thời Sênh, không ai dám phản bác cả, chỉ có thể coi như không thấy.

Lúc tới thành trì thì cô sẽ trở lại kiệu, rời khỏi thành trì thì lại ra ngoài cưỡi ngựa, cứ thế lặp đi lặp lại.

Đội ngũ nhanh chóng tới được biên cảnh, ven đường có một chiếc xe ngựa đang dừng, Thời Sênh nhớ rõ người đánh xe ngựa đó là hộ vệ của Tịnh Trần.

Thời Sênh kỳ quái, sao người của hắn lại ở đây, sau đó màn xe bị xốc lên, một gương mặt quen thuộc lộ ra.


Nhưng khuôn mặt đó lại tràn ngập vẻ ngây thơ, vô tri, tò mò nhìn đoàn xe của bọn họ.

“Mạc ca ca, bọn họ đang làm gì thế?”

Hộ vệ nhìn về phía đoàn xe, sau đó lạnh lùng đáp, “Đội ngũ hòa thân.”

“Đội ngũ hòa thân là gì?”

Hộ vệ không kiễn nhẫn, đưa tay kéo màn xe xuống, “Đừng nhìn lung tung.”

Thời Sênh kinh ngạc, nữ chính mất trí nhớ rồi à?

Buổi tối, lúc nghỉ ngơi, Thời Sênh hỏi ám vệ Giáp mới biết, Lạc Vương đã khỏe lại, nhưng Tịnh Trần mất tích, Liễu Tử Yên cũng không rõ đã đi đâu.

“Điện hạ, Lạc Vương không thể không đề phòng, ngài đi rồi, thuộc hạ lo lắng chỗ Bệ hạ…”

“Cái này cũng chẳng thuộc phận sự của ta.” Thời Sênh liếc hắn một cái, cô đã giúp bọn họ giành được thiên hạ, chẳng lẽ còn phải giúp họ bảo vệ giang sơn nữa sao?

Còn lâu ấy!

Ám vệ Giáp biết mình đã lỡ lời, “Thuộc hạ biết sai rồi.”

Ngày hôm sau, lúc ra khỏi thành, Thời Sênh lại nhìn thấy Liễu Tử Yên, lúc này mới chắc chắn là ả đã mất trí nhớ.

Không còn một chút ký ức nào.

Bọn họ hình như cũng muốn tới Xích Diệu, có đôi khi dừng ở trước đoàn xe, có lúc lại ở đằng sau. Lúc đến biên cảnh, Thời Sênh không còn nhìn thấy họ nữa.




Đội ngũ tới biên cảnh, Đơn Minh mang theo đại quân đón chào.

Trở lại địa bàn của mình rồi, Kỳ Uyên liền mở lại hình thức một lời không hợp liền chém đầu. Cả ngày Đơn Minh chỉ biết tìm Thời Sênh tố khổ.

“Sớm hay muộn gì ta cũng sẽ bị Bệ hạ chém thôi. Bà cô, cô khuyên nhủ Bệ hạ đi, chúng ta dùng biện pháp hòa bình giải quyết có được không?”

Thời Sênh lật sách, “Hắn thích thì ngươi cứ để hắn chém, quản hắn làm gì? Chọc hắn tức giận rồi, ngươi đi mà xoa dịu nhé?”

Đơn Minh cười lấy lòng, “Cái này không phải là chỉ có cô mới ép được Bệ hạ sao?”

Thời Sênh liếc nhìn hắn, khóe miệng cong lên, “Hắn vui là được rồi.”

Đơn Minh: “…”

Đáng sợ!

Một Bệ hạ đã đủ khó hầu hạ, giờ còn tới thêm một bà cô, có để cho người ta sống không hả?

Không biết giờ hắn đoạn tuyệt quan hệ với Đơn gia có còn kịp không nữa.

“Bệ hạ.”

“Bệ hạ.”

Sau lưng vang lên liên tiếp âm thanh hành lễ, Đơn Minh lập tức tránh khỏi xe ngựa. Nếu bị Kỳ Uyên nhìn thấy hắn ở chỗ này thì kiểu gì cũng bị lôi ra ngoài chém chỉ trong một giây.

Kỳ Uyên đi tới trước xe ngựa, ánh mắt dừng tại quyển sách trên tay Thời Sênh, sau đó sắc mặt hắn tối sầm lại. Hắn duỗi tay cướp lấy quyển sách, xoay người lên xe, phất tay hạ hết màn xe xuống, trực tiếp đè Thời Sênh xuống ghế nệm.

Kỳ Uyên hung hăng hôn cô một hồi, giọng đầy nguy hiểm, “Không phải ta đã bảo nàng không được đọc những sách kiểu này sao? Ai tìm sách cho nàng.”

Thời Sênh hít vào một hơi, “Đơn Minh.”

Kỳ Uyên nhíu mày, nhìn chằm chằm vào làn môi ướt át, kiều diễm của Thời Sênh, lại áp môi xuống giày vò một trận.

Hơi thở của hai người dần trở nên nặng nề.


Tay Kỳ Uyên tiến vào trong quần áo của cô, vuốt theo đường cong như tranh vẽ.

“Không… Không được.” Thời Sênh hít vào một hơi, sau đó đẩy Kỳ Uyên ra, “Bên ngoài có người.”

Kỳ Uyên bực bội, ôm eo Thời Sênh không buông tay, giọng điệu mang theo vài phần dụ dỗ, “Ta muốn nàng.”

Thời Sênh sửa sang lại quần áo bị hắn kéo xộc xệch, “Thân là đàn ông thì phải có lực tự khống chế chứ, chịu đựng đi.”

“Không nhịn được.” Kỳ Uyên ấm ức.

Thời Sênh: “…”

“Không nhịn được thì tự mình giải quyết.” Thời Sênh bẻ tay hắn ra, đứng dậy xuống xe ngựa. Nếu cứ tiếp tục ở trong đó với hắn thì chắc cô cũng không nhịn được mất.

Đúng là yêu tinh!

Kỳ Uyên ngồi trên xe ngựa, càng thêm bực bội.

Hắn đè nén cảm giác khô nóng trong cơ thể, ra lệnh cho người bên ngoài, “Người đâu, gọi Đơn Minh tới đây cho Trẫm.”

Đơn Minh không bị chém đầu nhưng bị phạt một trận, còn không hiểu tại sao bị phạt.

Hắn đã làm gì chứ?

“Đơn tướng quân, vất vả rồi.” Ám vệ Giáp vỗ vỗ bả vai Đơn Minh, vẻ mặt thông cảm.

Đơn Minh trừng mắt với ám vệ Giáp, “Ngươi biết cái gì đúng không?”

Ám vệ Giáp nhìn xung quanh, sau đó ghé sát lại, nói, “Điện hạ bảo là ngài tìm sách cho ngài ấy, thế nên ngài mới bị Bệ hạ phạt đó.”

“…” WTF? “Không phải là ngươi…”

“Đơn tướng quân, nói cẩn thận chút, nếu để Bệ hạ nghe được thì ngài không chỉ bị phạt đơn giản thế đâu.” Ám vệ Giáp đắc ý, Điện hạ nhà bọn họ thì chắc chắn sẽ che chở cho bọn họ rồi.

Đơn Minh bi phẫn!

Hắn chỉ muốn an an tĩnh tĩnh làm một vị tướng quân, sao lại khó như thế chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận