Boss Là Nữ Phụ

Diệp Sâm nhìn cô gái trước mặt bắt mình thay quần áo. Hắn sống nửa đời người rồi, lần đầu tiên gặp phải người cường thế như vậy, còn là con gái…

Diệp Sâm dựa người vào cái cây đằng sau, cười ngả ngớn, “Bé con, em không cảm thấy để một người đàn ông như anh thay đồ ở vùng hoang vu dã ngoại này là rất nguy hiểm với em sao?”

Thời Sênh liếc nhìn hắn, “Tôi muốn giết anh cũng rất dễ dàng, đừng có cmn nói lời vô nghĩa nữa, thay!”

“Hay là, em giúp anh thay đi?” Diệp Sâm chớp mắt nhìn Thời Sênh.

“Tôi giúp anh đổi một cánh tay khác, muốn không?” Thời Sênh cười lạnh.

Diệp Sâm: “…” Dữ quá!

Diệp Sâm nhìn kiếm trên tay cô, duỗi tay nhặt áo sơ mi màu trắng trên đất lên, chất liệu vải rất thoải mái, còn hơn cả những loại vải hắn từng biết trước đây.

“Bé con, em muốn nhìn anh cởi áo thật đấy à?” Diệp Sâm thấy Thời Sênh không có ý định xoay người thì tiện miệng hỏi một câu.

Thời Sênh khoanh tay trước ngực, “Tôi còn muốn nhìn anh cởi cả quần. Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Biểu tình trên mặt Diệp Sâm hơi đờ ra, “Nếu Phó tư lệnh Cốc biết em thế này…”

Lời nói tới bên miệng lại bị Diệp Sâm nuốt vào. Hắn chống tay vào thân cây, đi tới phía sau, có một số người đặc thù, người không chịu ta thì ta chịu người là được.

Diệp Sâm thay đồ xong rồi, áo sơ mi dài tay nên hắn đành phải xắn lên vì trời quá nóng, quần cũng xắn lên ngang gối, quá nóng! Một bộ quần áo rõ ngon nghẻ mà bị hắn mặc thành trang phục của một tên côn đồ.

“Lại đây.”

Diệp Sâm thấy Thời Sênh đang cúi người uống nước trong một con suối, hắn hơi khát nên cũng không nghĩ nhiều, tung tăng đi qua.

Lội xuống suối, vừa mới ngồi xổm xuống định dùng tay múc nước uống, nhưng vừa mới duỗi tay ra đã bị một đôi tay túm lấy, không tránh được bị ấn vào trong nước.

Cô hơi rũ đầu khi giúp hắn rửa tay, dùng sức lớn đến mức tay hắn cũng phải đỏ lên.


Rửa tay xong, không biết cô lấy ở đâu ra một cái khăn, làm ướt rồi vắt khô nước và đưa lên phía mặt hắn.

Diệp Sâm hơi lùi về sau để tránh khỏi cái khăn. Thời Sênh nhíu mày, gương mặt vừa rồi còn lạnh nhạt liền lập tức âm trầm.

“Bé con, chuyện này để tự anh làm thì tốt hơn.” Diệp Sâm muốn lấy cái khăn trong tay Thời Sênh. Lúc này hắn cảm thấy đó không phải là khăn mà là vũ khí, còn cô đang muốn bịt mũi cho hắn ngạt thở chết.

Thời Sênh không thèm để ý tới Diệp Sâm, mạnh mẽ lau mặt cho hắn... hơn mười phút.

Diệp Sâm cảm thấy cả mặt đều nóng rát, cổ, cánh tay cũng nóng rát, da sắp bị lột cả một tầng.

Rốt cuộc hắn và cô có thù oán gì chứ?

Diệp Sâm buông ống tay áo xuống che đi cánh tay đỏ lừ của mình, vừa nhìn liền nghĩ lại hoàn cảnh lúc trước, hắn cảm thấy hơi hoảng.

“Bé con, em định thật sự mặc kệ người phụ nữ kia à?” Cô ấy đưa hắn ra khỏi cái hang, nhưng người phụ nữ kia cô ấy lại không quản, còn kéo người ta sâu vào bên trong nữa.

“Đừng có nói với tôi về cô ta.” Thời Sênh lạnh lùng nhìn hắn, “Còn dám nhắc một chữ về cô ta, tôi sẽ giết chết anh.”

Diệp Sâm: “…”

Chỉ số thông minh vốn đã offline của Diệp Sâm lập tức sáng lên, lúc ở ngoài cửa hang, cô đã hỏi hắn một câu.

Cô ấy hỏi hắn có chạm vào người phụ nữ ấy không…

“Có phải em thích tôi thật không đấy?” Diệp Sâm ghé sát vào Thời Sênh.

“Chưa lên, chưa biết.” Thời Sênh đứng dậy, vẻ âm trầm trong giọng nói cũng biến mất, trở thành cực kỳ bình tĩnh.

Diệp Sâm: “…”

Sao hắn lại nghe ra ý nghĩa khác trong lời này thế?

Khóe miệng Diệp Sâm hơi nhếch lên. Nếu người nào biết hắn ở đây mà thấy thì nhất định sẽ biết tâm tình hắn đang rất tốt nên mới có phản ứng hứng thú như thế.

“Bé con, đỡ anh một tí nào!”

Thời Sênh xoay người nhìn hắn, “Chân bị chặt đứt rồi à?”

“Không đi nổi.” Diệp Sâm cười, gật đầu, “Anh sợ mình sẽ bị ngã xuống núi mất.”

Thời Sênh xoay đầu đi hai bước.

Sau đó cô lại dừng lại, một lúc sau mới xoay người quay về.

Diệp Sâm ung dung nhìn cô như thể biết là cô sẽ quay về vậy.

Thời Sênh đỡ tay hắn, Diệp Sâm áp non nửa sức lực lên người cô, một tay ôm đầu vai cô, hắn cúi người nói, “Bé con, anh thật sự không chạm vào cô ta đâu.”

Thời Sênh hơi ngẩng đầu, ừ một tiếng, sau đó đỡ hắn xuống núi.

“Chờ chút, anh muốn đi lên núi.” Diệp Sâm chỉ lên phía đỉnh núi.

Thời Sênh không kiên nhẫn, “Không đi, anh tự mình đi đi.”


“Bộ dạng này của anh sao có thể đi được? Bé con, tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên, em đã cứu anh rồi thì không bằng đưa anh lên đó đi?”

“Tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên?” Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Có biết người thế nào thì sẽ tới Tây Thiên không? Muốn thử không?”

“Em nỡ không?” Diệp Sâm cố ý ghé sát vào cô, hơi thở nóng rực phả lên sườn mặt Thời Sênh.

Thời Sênh vẫn không hề có chút thẹn thùng nào của con gái, vẫn an nhiên như cũ, “Những gì anh muốn, tôi đều thỏa mãn hết.”

Diệp Sâm thấy hơi thất bại, cô bé này sao lại bình tĩnh thế chứ?

Hắn hơi ghé sát lại, cánh môi dừng trên má cô.

Thực nhẹ, như chuồn chuồn lướt nước, sau đó hắn bèn kéo ra khoảng cách để nhìn phản ứng của cô. Nhưng mà người ta vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ hơi nghiêng mặt nhìn hắn nửa cười nửa không.

Diệp Sâm không thể làm người ta thẹn thùng, ngược lại trái tim hắn còn đập nhanh hơn không ít.

Diệp Sâm áp xuống tốc độ bất thường của trái tim, nhìn Thời Sênh, nói: “Anh muốn lên núi.”

Thời Sênh nghiến răng, oán hận hỏi: “Trên núi có tiên nữ sao mà anh nhất định phải đi lên?”

Diệp Sâm cười, “Không có tiên nữ, nhưng có thần tài.”

Thời Sênh nhíu mày, “Cửu Lân Ly?”

Vẻ ngả ngớn trên mặt Diệp Sâm cũng lui đi, “Làm sao em biết?”

Thời Sênh cười lạnh, “Tôi trói mấy tên đuổi theo anh lại, bọn chúng nói cho tôi biết.”

Diệp Sâm: “…”

Thời Sênh không muốn lên núi, đi lên đó quá mệt.

Nhưng Diệp Sâm lại nhất định muốn lên, vậy là Thời Sênh thả hắn ra, “Anh tự đi đi, tôi ở đây chờ anh.”

Diệp Sâm: “…” Cô bé này chẳng giống những cô gái khác một chút nào.

Cô ấy có thể trèo đèo lội suối để cứu hắn, nhưng lại vì một yêu cầu muốn lên núi mà ném hắn lại?


Ngẫm lại lúc trước, cô ấy mở miệng ra là nói sẽ giết hắn, có vẻ như mặc kệ hắn thế này cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

Diệp Sâm nhìn đường lên núi, cuối cùng bắt đầu bám vào thân cây bò lên.

Bò được một nửa, hắn quay đầu nhìn xuống, cô gái nhỏ kia vẫn ngồi nguyên tại chỗ, chống cằm nhìn theo hắn. Ánh mặt trời loang lổ rơi xuống xung quanh cô đong đưa theo gió, giống như đom đóm đang bay trong đáy mắt cô vậy.

Tục ngữ nói, người tranh một hơi thở, Phật tranh một nén nhang.

Diệp Sâm cắn răng, quay đầu tiếp tục bò lên trên núi.



Lúc Diệp Sâm tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, bên cạnh có một y tá đang xem xét bình truyền nước cho hắn.

“A, anh tỉnh rồi?” Y tá thấy hắn tỉnh lại thì hơi đỏ mặt.

“Sao tôi lại ở chỗ này?” Đầu Diệp Sâm vẫn hơi choáng.

Y tá thấy người đàn ông đẹp trai như hắn thì sắc mặt càng thêm hồng, “Anh bị cảm nắng.”

Bị cảm nắng?

Sao có thể…

“Ai đưa tôi tới đây?”

“Là một cô gái, cô ấy đi làm thủ tục nhập viện cho anh rồi, đó là em gái của anh sao?” Y tá cẩn thận hỏi.

“Không phải.” Diệp Sâm lắc đầu, y tá hơi thất vọng, không phải em gái thì chắc là bạn gái rồi.

Người đẹp trai thế này mà lại đã có người yêu, haizz!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận