Hội học sinh ở tầng cao nhất của một khu nhà dạy học. Thời Sênh ngửa đầu nhìn biển hiệu đề ba chữ “Hội Học Sinh” treo ở chỗ cao nhất, khóe miệng nhếch lên.
Bọn họ giết Mục Vũ rồi thì tốt, nhưng không giết chết hắn mà lại luôn tra tấn hắn thì không được rồi.
Mẹ kiếp, không biết là cô cũng sẽ khó chịu sao?
[Ký chủ, cô mà còn không đi cứu hắn nữa là có khi cô cũng treo luôn đấy.]
Thời Sênh: “…”
Nhị Cẩu Tử, sao mi không làm đi hả?
[Ký chủ không làm thì tôi sẽ không làm.] Hệ thống nghiêm trang trả lời.
Thời Sênh chống nạnh, Nhị Cẩu Tử, mi nói rõ ràng xem, ông làm lúc nào hả?
[Hiện giờ.]
Thời Sênh: “…”
Làm tốt lắm Nhị Cẩu Tử, món nợ này mi cứ nhớ kỹ cho ông.
[…] Đáng sợ, tại sao bắt tôi phải nhớ, cô tự nhớ không được sao? Tại sao tôi phải tự mình nhớ món nợ của mình chứ?
Hệ thống cảm thấy giờ offline là an toàn nhất.
Thời Sênh khinh thường Nhị Cẩu Tử vài giây rồi lại ngẩng đầu nhìn ba chữ “Hội Học Sinh” trên biển hiệu.
Học sinh đi qua đều chỉ chỉ trỏ trỏ Thời Sênh, thảo luận sự tích vừa rồi cô đánh Mục Dạ.
Cô móc thiết kiếm ra, chỉ huy nó, “Chém rơi cái bảng hiệu kia xuống cho ta.”
Thiết kiếm: “…” Chủ nhân, cô có thể để tôi làm chuyện gì lớn lao hơn được không?
“Có đi không?” Mi càng lúc càng nói những chuyện vô nghĩa.
“Oong!” Đi.
Rốt cuộc thì nó cũng từng phá phòng, đập trứng, đào đất, đánh rơi một cái biển hiệu thì có tính là gì, nó đều đã quen rồi, quen rồi.
Thiết kiếm xoay vòng trên không trung sau đó lập tức chém rụng ba chữ Hội Học Sinh treo trên tòa nhà.
Biển hiệu nện xuống đất tạo ra âm thanh cực kỳ vang dội, không ít người đều mở cửa sổ ngó ra ngoài.
Nhìn thấy bên dưới là biển hiệu của Hội Học Sinh, ai nấy đều tỏ vẻ quỷ dị.
Mà những học sinh thấy toàn bộ quá trình đều đã đứng ở một nơi rất xa, Vị Tức này bị điên rồi à?
Cũng dám khiêu khích Hội Học sinh.
“Aizz, vừa rồi các cậu có nhìn thấy thanh kiếm trên tay cô ta không, không có tinh đồ mà vẫn sử dụng được đấy.”
Con người gọi tinh trận năm cánh là tinh đồ.
Dù là con người hay vũ khí, sử ma hay ác ma thì khi sử dụng năng lực thì đều sẽ xuất hiện tinh đồ.
“Hình như thế…” Người bên cạnh giờ mới phản ứng lại được.
“Đó là vũ khí gì thế? Sao không có tinh đồ mà vẫn dùng được, chưa nghe nói có thứ vũ khí như vậy bao giờ. Các cậu đã từng nghe nói chưa?”
Mọi người đều lắc đầu, chưa từng nghe nói sử dụng vũ khí mà không cần tinh đồ.
Thiết kiếm từ trên bay xuống, lơ lửng trước mặt Thời Sênh.
Thời Sênh giơ tay ra cầm lấy, chống mũi kiếm xuống đất một chút để đỡ lấy thân mình, đứng như lão đại chờ người của Hội Học sinh xuống dưới yết kiến.
Đại khái, chỉ nửa phút sau, người đầu tiên mang theo huy chương của Hội Học sinh xuất hiện ở cửa tòa nhà, sau đó là người thứ hai, thứ ba…
Bọn họ nhanh chóng vây lấy Thời Sênh, “Vị Tức, cô còn dám tới cửa khiêu khích sao?”
Thời Sênh ngẩng đầu, nở nụ cười đầy ác liệt: “Khiêu khích ư? Ừm… nếu các người cảm thấy nói như thế có thể làm mình dễ chịu một chút thì cứ coi như đây là khiêu khích đi.”
Rõ ràng ông đây tới đập phá.
Người của Hội Học sinh đều biến sắc, một nam sinh có vóc dáng cao lớn đứng ra, vẻ mặt đầy tức giận, “Vị Tức, cô đả thương người ba lần, đi theo chúng tôi tiếp nhận xử phạt.”
Ánh mắt Thời Sênh tràn đầy kiêu ngạo: “Tôi là người mà anh có thể xử phạt sao? Trên thế giới này, còn chưa có người nào có tư cách xử phạt được tôi.”
Mọi người: “…” Sao lời thoại tâm thần như thế mà cô ta lại có thể nói kiêu ngạo vậy được nhỉ? Còn rất nghiêm túc nữa…
Nam sinh cao lớn quát lên, “Đây là quy củ, cô ở trường học thì phải tuân thủ quy củ của trường học.”
Thời Sênh cười lạnh, “Quy củ là do người định ra, quy củ là chết, người là sống, hay là đổi người tới định lại quy củ được không?”
Mọi người: “…” Lời này là muốn tạo phản đúng không?
Nữ sinh bên cạnh nam sinh cao lớn nói với giọng nũng nịu, “Đừng nói vô nghĩa nữa, bắt cô ta lại. Lần này xem cô ta còn giảo biện thế nào.”
Có lẽ địa vị của nữ sinh này trong Hội Học sinh không thấp, cô ta vừa lên tiếng thì tinh đồ đã lập tức xuất hiện dưới chân những người khác, đủ loại màu sắc đẹp mắt.
Đương nhiên, nếu họ không đằng đằng sát khí như bây giờ.
Tịnh ma sư và ác ma là kẻ địch trời sinh. Thời Sênh dù không sợ tịnh ma sư nhưng bản năng của thân thể vẫn là không thích những lực lượng này.
Trong cơ thể đang không ngừng kêu gào phải phá hủy chúng.
Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm, khi người đầu tiên ở bên kia vừa động thì cô liền ra tay.
Đánh nhau ư, ai giành chủ động trước thì cơ hội thắng lại càng lớn hơn.
Không phải kẻ nào ở thế hạ phong cũng có may mắn và thực lực lật ngược tình thế.
Cho nên tiên hạ thủ vi cường là quyết sách cực kỳ đúng đắn.
Thời Sênh xách thiết kiếm chẻ đôi đội ngũ đó ra. Cô phát hiện những người này yếu hơn Mục Dạ rất nhiều. Bọn chúng phải đọc chú ngữ mới có thể sử dụng được chiêu thức mà Mục Dạ gần như ra trong nháy mắt.
Cô có thể đập cho Mục Dạ thành dáng vẻ kia, chẳng lẽ bản cô nương còn không trị được nhóm người này sao?
Người của Hội Học sinh không ngừng bị Thời Sênh đánh bay, ngã trên mặt đất không ngừng kêu rên.
“Dùng khóa tứ phương vây khốn cô ta…” Nữ sinh ở bên ngoài kêu to.
Mọi người nghe cô ta chỉ huy như thế thì từ trong tinh đồ dưới chân có xiềng xích phụt lên, xiềng xích không ngừng bay vào trong không trung, đan xen với xiềng xích của những người khác nữa.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn xiềng xích đã hình thành được nửa vòng tròn vây khốn cô.
Xiềng xích trong không trung không ngừng siết lại.
“A…” Trong miệng Thời Sênh phát ra một đơn âm tiết.
Mọi người nhìn nửa vòng tròn đang bị xiềng xích bao vây lại, nhỏ giọng dò hỏi người bên cạnh, “Khóa được chưa?”
“Chắc là rồi. Cô ta cũng chỉ là sử ma, quái vật kia không ở bên người cô ta, lực lượng hẳn cũng không có nhiều lắm…”
“Nhưng mà vừa rồi cô ta đã đả thương nhiều người của Hội Học sinh như thế.”
“Khóa Tứ phương này chính là tuyệt chiêu của Hội Học sinh, sao lại không vây được… Mẹ kiếp!” Người nọ còn chưa nói xong câu kia thì đã thay đổi âm điệu, dường như đã nhìn thấy một hình ảnh không thể nào tưởng tượng được.
Mọi người lập tức nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy xiềng xích bên đó đã hóa thành những đốm sáng đần tán loạn trong không khí.
Thời gian như bị một bàn tay túm lại, hết thảy đều trở nên chậm rãi vô cùng.
Giây tiếp theo, thời gian lại khôi phục bình thường. Dòng khí từ bên kia khuếch tán lại, xốc bay người của Hội Học sinh, thổi quét cây cối xung quanh. Lá cây bị cuồng phong cuốn lên không trung rồi nổ tung như pháo hoa giữa bầu trời rồi ào ào rơi xuống.
Hết thảy đều xảy ra quá nhanh, mọi người còn chưa nhìn rõ thì trước mắt đã bị lá cây rơi xuống che hết tầm nhìn.
Lá cây tung bay, thiếu nữ chống thiết kiếm cười đến xán lạn, nhưng nụ cười không vào sâu trong đáy mắt làm cho người ta có cảm giác âm trầm.
“Còn muốn đánh không?”
Nam sinh cao lớn và nữ sinh kia cũng bị thổi bay, lúc này đang chật vật bò dậy từ mặt đất, vẻ mặt đầy kinh hãi nhìn cô, “Vị Tức, cô…”
Thực lực của cô ta sao lại mạnh như thế?
Sao có thể?
Chỉ khi có chủ nhân ở bên người, sử ma mới phát huy được toàn bộ thực lực, nhưng Mục Vũ không ở đây, sao cô ta có thể làm được?
Thời Sênh liếc nhìn nam sinh cao lớn vẫn đang không ngừng khiếp sợ, “Không đánh nữa thì giao Mục Vũ ra đây.”
Nam sinh cao lớn lặng lẽ đút tay vào túi quần, phát ra tín hiệu cầu cứu trường học, sau đó trả lời Thời Sênh để kéo dài thời gian, “Mục Vũ có ý đồ tấn công thành viên của Hội Học sinh, yêu cầu cấm bế, đến giờ thì sẽ khắc được thả về.”