Nam sinh cao lớn vừa nói xong thì người đối diện lại bắt đầu vung kiếm, lá cây trên không trung theo sự chuyển động của thiết kiếm mà quét về phía bọn họ, hoàn toàn ngăn trở hết tầm mắt.
Thời Sênh cười lạnh một tiếng, đi vòng qua bọn họ, bước lên lầu.
Dựa vào quan hệ đặc thù của khế ước, Thời Sênh tìm được căn phòng đang nhốt Mục Vũ.
Trong phòng rất tối, Thời Sênh vừa bước vào đã ngửi được mùi máu tươi rất nồng.
Cô duỗi tay ấn công tắc điện, căn phòng lập tức sáng lên, trong phòng cũng chẳng có cảnh máu me nào, thậm chí cũng không thấy người.
Căn phòng này không có bất kỳ vật che đậy nào, liếc mắt là có thể quan sát hết toàn bộ.
Vừa rôi cô có cảm giác hắn ở đây… nhưng sao lại không thấy tăm hơi rồi?
Thời Sênh lại lần nữa cảm nhận lại, phát hiện đúng là búp bê sứ đang ở đây thật.
Thời Sênh: “…”
Cô đi vào phòng, quét mắt một vòng, cuối cùng nhìn xuống mặt đất.
Nơi đó có dấu vết một vòng tròn, lúc này đang từ từ biến mất, đó là máu…
***
Người của Hội Học sinh tìm tới thầy cô trong trường, lúc này bọn họ đang vây quanh ở bên dưới, nhưng mà chờ bọn họ đi lên thì phát hiện ra không có một bóng người nào cả.
Mục Vũ và Vị Tức đều không thấy.
“Người đâu rồi?”
“Không thấy cô ta xuống dưới, cô ta đưa Mục Vũ đi bằng cách nào?”
“Thầy giáo, Vị Tức và Mục Vũ làm xằng làm bậy ở trường học như thế, lúc trước Vị Tức còn đánh Mục Dạ nữa, chúng ta có cần thông báo cho Mục gia không?”
Mấy thầy giáo đứng ở phía trước nghe người của Hội Học sinh báo cáo thì chau mày, một hồi lâu mới nói, “Báo cho Mục gia.”
“Vâng.”
…
Thời Sênh quay lại Phố Thiên Đường, đẩy cửa vào liền nhìn thấy búp bê sứ nằm trên mặt đất không rõ sống chết, trên tay có một vết thương rất dài, máu đang từ đó chảy ra, trên mặt đất cũng có một vũng máu.
Thời Sênh tới gần hắn, người trên mặt đất đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, đôi con ngươi đã chuyển sang màu xanh thẳm, tử khí nặng nền xen lẫn sự đề phòng, còn có một tia hung ác.
Sau khi nhìn thấy rõ người tới, hắn lại gục đầu xuống.
Thời Sênh nhìn chằm chằm cổ tay của hắn, nhìn vết máu chảy ra.
Máu như hội tụ thành dòng suối nhỏ trong mắt cô, chảy róc rách không ngừng.
Mãi lâu sau, cô mới đứng lên đi vào phòng ngủ, lục trong đống bừa bộn ra một cái hòm thuốc, kéo hắn lên sofa rồi băng bó lại vết thương một cách thuần thục.
Đến tận khi Thời Sênh băng bó vết thương xong, búp bê sứ mới mở mắt ra, “Không phải cô muốn tôi chết sao?”
“Giờ không muốn nữa rồi.” Thời Sênh ném thuốc vào lại trong hộp.
Búp bê sứ nhìn cô với vẻ kỳ quái, thu tay về, xoay người, đưa lưng về phía Thời Sênh.
Thời Sênh nhìn chằm chằm lưng hắn một lát sau đó dùng chân đá bay cái hòm thuốc, mặt mũi âm trầm rời đi.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Ông vua không ngai. Mục tiêu nhiệm vụ: Mục Vũ. Mục đích của nhiệm vụ: Ý trên mặt chữ, mời Ký chủ tự lý giải.]
Thời Sênh đứng ở ngoài cửa cười lạnh.
Hệ thống run bần bật.
[Ký chủ, cô bình tĩnh một chút, lúc trước tôi đã muốn phát nhiệm vụ cho cô rồi nhưng lúc đó cô chỉ một lòng một dạ muốn giết chết hắn.] Nên nó còn biện pháp nào nữa đâu?
Thời Sênh im lặng, thu lại vẻ lạnh lẽo trên mặt, đi xuống lầu.
Ở dưới lầu gặp được ác ma cấp D lần trước, cô giữ hắn lại, “Chăm sóc tốt cho người bên trên.”
Ác ma cấp D liên tục gật đầu.
Thời Sênh thả nó ra, tiếp tục đi ra ngoài.
[Ký chủ, sao cô phát hiện ra được?] Hệ thống không nhịn được hỏi.
Thời Sênh không thèm trả lời Hệ thống, lập tức chặn nó luôn.
Sao phát hiện ra ư…
Cô duỗi tay sờ lên chỗ trái tim, là máu, máu đã cho cô loại trực giác này.
…
Mục Vũ nằm trên sofa rất lâu, hắn nhìn chằm chằm ác ma cấp D đứng ở cạnh cửa, con ngươi hơi chuyển động.
“Cậu… có đói bụng không?” Ác ma cấp D bị hắn nhìn chằm chằm cả buổi nên cả người đều ngứa ngáy, đây là chủ nhân của Vương, sao hắn dám nói gì chứ.
Mục Vũ nhấp môi dưới, đầu ngón tay điểm trong không khí hai ba cái, một tinh trận năm cánh xuất hiện, trên đó hiện ra ba chữ.
Cô ấy đâu?
Ác ma cấp D động não một lúc mới hiểu Mục Vũ đang nhắc tới ai.
“Vương rời đi rồi, đi đâu thì tôi không biết.”
Mục Vũ phất tay, tinh đồ biến mất, hắn lại xoay người, đưa lưng về phía ác ma cấp D.
Ác ma cấp D: “…”
Đến tận nửa đêm Thời Sênh mới quay về. Ác ma cấp D đợi ở bên ngoài, thấy cô về liền lập tức đứng lên, “Vương.”
Thời Sênh ném hai người xuống đất, “Hắn sao rồi?”
Ác ma cấp D nhanh chóng liếc mắt nhìn hai người kia, là tịnh ma sư…
Hắn vội vàng thu lại tầm mắt, cung kính trả lời, “Không ăn gì, cũng không tỉnh lại.”
Thời Sênh duỗi tay đẩy cửa, “Dẫn bọn hắn vào.”
“Vâng.” Ác ma cấp D kéo hai người kia vào theo Thời Sênh.
So với lúc cô đi, căn phòng này chẳng có gì thay đổi, hòm thuốc vẫn còn rơi tan tác trên mặt đất bên cạnh sofa, Mục Vũ vẫn đưa lưng về phía cô.
Thời Sênh tiến lên kiểm tra tay hắn, Mục Vũ tùy ý để cô xem xét.
Thời Sênh lật người hắn lại, nghiêng người để hắn nhìn hai kẻ đang nằm trên đất, “Tự mình ra tay hay tôi giúp anh ra tay?”
Con ngươi của Mục Vũ không có phản ứng gì, khi nhìn thấy hai người kia thì mới động đậy, chống thân mình ngồi lên.
Thời Sênh nhìn ác ma cấp D, “Ngươi cứ đi đi.”
Ác ma cấp D không dám có ý kiến gì, nhanh chóng rời khỏi phòng, còn đóng cửa lại.
Thời Sênh đưa thiết kiếm cho hắn, “Có thù oán thì đừng nhịn, nhịn nhiều thành bệnh luôn đấy.”
Mục Vũ liếc nhìn cô một cái, “Mục đích?”
Cô ấy không phải Vị Tức, cô muốn rời khỏi hắn.
Lúc trước cô ấy vẫn luôn thờ ơ, lạnh nhạt, thậm chí còn muốn giết hắn, hắn có thể cảm nhận được sát khí từ trên người cô.
Nhưng hiện tại thái độ của cô ấy lại thay đổi, điều này làm hắn rất khó hiểu.
Thời Sênh cong môi cười khẽ, “Có được anh.”
“Tôi?” Mục Vũ không hiểu ba chữ kia lắm, trên mặt xuất hiện vẻ mê man.
Mục Vũ rũ mắt xuống, “Tôi chẳng có gì hết.”
Mục gia coi hắn như một sự sỉ nhục của gia tộc, người ở trường học thì gọi hắn là quái vật.
Trước khi khế ước với Vị Tức, hắn còn chẳng phải là một Tịnh ma sư.
Sau khi khế ước với Vị Tức, hắn càng không phải.
Mà Vị Tức thì…
“Hiện tại anh có.” Thời Sênh nhét thiết kiếm vào tay hắn rồi nhẹ nhàng nắm lấy, “Có em.”
Thời Sênh cũng không muốn để hắn giết người, nhưng mà Mục Vũ…
Trong đáy lòng có quá nhiều thù hận, không cho hắn ra tay, cô sợ về sau tên ngốc này sẽ càng rơi vào vực sâu hơn nữa.
Tuy rằng cô cũng chẳng quan tâm lắm tới điều đó.
Mí mắt Mục Vũ nâng lên, hai ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc đó nhưng dường như hắn lại chưa từng nhớ rõ ràng, cực kỳ mơ hồ. Nhưng giờ phút này, gương mặt mơ hồ đó lại không ngừng hiện ra rõ nét, phác họa thành một khuôn mặt rõ ràng trong mắt hắn.
“Cô là ai?” Đây không phải lần đầu hắn hỏi chuyện này, nhưng chẳng lần nào có được câu trả lời.
Thời Sênh hơi hếch cằm lên, “Khế ước giả của anh.”
“Cô không phải.”
Cô là Vị Tức.
Nhưng cô cũng không phải Vị Tức.
“Quan trọng ư?” Thời Sênh ngẩng đầu, khóe môi tràn đầy ý cười, “Chỉ cần anh nhớ kỹ, từ giờ trở đi, em là khế ước giả của anh, em sẽ bảo vệ anh, ở bên anh cho đến khi anh chết.”
Mục Vũ nhìn cô chằm chằm một hồi rồi lại gục đầu xuống, “Tôi sẽ không cởi bỏ khế ước, chết cũng không, cô không cần uổng phí sức lực khuyên bảo tôi.”
Hắn tránh khỏi Thời Sênh, thiết kiếm rơi xuống mặt đất tạo ra một âm thanh vô cùng vang dội.
Thời Sênh cúi đầu nhìn thiết kiếm, căn phòng lập tức lâm vào tĩnh lặng, không một tiếng động.