Na Na đang chuẩn bị đánh trả, tay đã vươn ra rồi lại rụt về, đưa mặt ra hứng cái tát của Tuyết Đại.
Còn rất khoa trương ngã người về sau, bên cạnh có gió lướt qua, sau đó Na Na được người ta đỡ lấy.
Cô ta ôm má, vừa rồi còn như một con khổng tước kiêu căng ngạo mạn, giờ lại như con chim non mất đi sự bảo vệ, đáng thương ghé sát vào lồng ngực người đang ôm mình.
Tuyết Phỉ nhìn thấy người tới thì mặt cũng đỏ ửng lên, nhưng khi cô ta nhìn thấy Na Na nằm trong lồng ngực người đó thì trong mắt không khỏi dâng lên sự ghen ghét.
“Không sao chứ?” Mục Dạ quan tâm hỏi người trong lòng.
“Không sao ạ!” Hốc mắt Na Na đỏ lên, khóc lóc lắc đầu, vẻ mặt đầy ấm ức còn thuyết phục hơn lời cô ta nói nhiều.
Tuyết Đại suýt chút nữa cũng phải vỗ tay khen ngợi.
Theo ngôn ngữ của Vị Tức thì diễn xuất của con khốn này có thể giành được cả giải Oscar.
Mục Dạ ngẩng đầu nhìn Tuyết Đại, giọng đầy nghiêm khắc, “Sao cô lại đánh người như thế?”
Tuyết Đại không muốn giải thích, nhưng liếc nhìn thấy Thời Sênh đứng cách mình không xa thì cắn răng một cái rồi đứng thẳng người, “Đánh nhau trong trường là chuyện bình thường, đánh người thì sao chứ?”
Mục Dạ: “…”
“Mục thiếu, em không sao đâu, vừa rồi không cẩn thận nên mới ngã thôi.”
Tuyết Đại: “…” Lúc cô nói không sao có thể thu liễm kỹ thuật diễn lại một chút không hả?
Đột nhiên cô có thể hiểu được tại sao mỗi lần Vị Tức nhìn thấy cảnh này thì đều mang bộ mặt như đau dạ dày.
“Mục thiếu, thực xin lỗi, tại em gái của em không hiểu chuyện. Vừa rồi nó có xung đột nhỏ với Na Na, về nhà em sẽ bảo ban nó.” Tuyết Phỉ đứng ra giải thích giúp Tuyết Đại nhưng rõ ràng là đổ hết trách nhiệm lên người cô ta.
“Xung đột nhỏ thì cần phải đánh người sao?” Mục Dạ nhíu mày: “Cô là Tuyết Đại đúng không? Xin lỗi Na Na đi, tất cả đều là bạn học, đừng làm cho quan hệ trở nên căng thẳng như thế.”
“Anh đã thấy người ta đánh nhau trong trường còn đi xin lỗi đối phương bao giờ chưa?” Lá gan của Tuyết Đại đột nhiên lớn hơn.
“Mấy người thế này thì tính là ẩu đả được sao?” Mục Dạ nhíu mày.
“Mục thiếu, bỏ đi.” Na Na lắc đầu vẻ tội nghiệp, “Tuyết Đại là em gái của Tuyết Phỉ, em không muốn làm cho quan hệ của mọi người căng thẳng như thế.”
Cũng có thể Mục Dạ cảm thấy so đo với một nữ sinh cũng hơi hạ thấp thân phận nên muốn xuống bậc thang theo Na Na.
Nhưng Tuyết Phỉ lại đột nhiên phun ra một câu, “Tuyết Đại, sao em có thể tùy hứng như thế được? Em mau xin lỗi Na Na đi.”
“Xin hỏi chị gái thân yêu, tôi sai ở đâu hả?” Tuyết Đại hất mặt để lộ ra cái má sưng đỏ, “Các chị đâm phải tôi, lại còn tát tôi một cái, tôi đánh trả thì có gì sai chứ?”
Thời Sênh thấy cốt truyện đã bắt đầu loạn xà ngậu lên rồi, nếu nam chính phát hiện ra hai nữ sinh kia giả bộ, nói không chừng lại sinh ra ý niệm kỳ quái gì đó với nữ chính, vì thế cô vội vàng tiến lên.
Cô đi tới, người vây xem xung quanh lập tức lùi sang một bên, đây chính là đặc hiệu tự mở đường.
“Nói thừa lời làm gì.” Thời Sênh vung tay vỗ lên đầu Tuyết Đại, “Khó chịu thì cứ xông lên.”
“A?” Tuyết Đại bị đánh đến đần người ra.
“Vị Tức!” Mục Dạ cắn răng trừng mắt nhìn cô, “Chuyện này không liên quan gì tới cô, cô đừng có nhúng tay vào.”
Nếu có thể, Mục Dạ càng muốn giết chết cô hơn.
Ác ma này không chỉ ngăn trở hắn lấy bàn tay vàng của Mục Vũ mà còn năm lần bảy lượt đối đầu với hắn, đáng giận vô cùng.
Mục Dạ vừa lên tiếng, Thời Sênh liền tung chân đạp một cái. Mục Dạ ôm Na Na lùi về sau, mang theo một người nên không giữ được thăng bằng tốt, tí nữa thì ngã oạch xuống đất.
Thời Sênh thu chân lại, cười âm trầm, “Tôi không nhúng tay, tôi chen chân.”
Mọi người: “…”
Lời này quá có bệnh.
“Vị Tức, sao cô cứ phải đối đầu với tôi?” Mục Dạ cố gắng duy trì hình tượng trước mặt mỹ nhân, “Hôm nay tôi cũng không trêu chọc gì cô.”
“Tôi trêu chọc anh là được rồi.” Thời Sênh cực kỳ hào phóng ôm tội về mình.
Mặt Mục Dạ âm trầm, một hồi lâu mới nói: “Tôi không thèm so đo với cô, gặp lại ở so tài trường học.”
“Tôi lại muốn so đo thì phải làm sao bây giờ?” Thời Sênh nhún vai, trong ánh mắt là một vùng lạnh băng, “Không bằng khởi động trước một chút đi?”
Ai bảo mi mơ ước đồ của vợ ông.
Thấy một lần đánh một lần là đã quá cmn tiện nghi cho mi rồi.
Cô vừa nói xong thì mọi người cũng thấy cô vọt về phía Mục Dạ.
Mục Dạ đẩy Na Na sang một bên, tinh đồ triển khai dưới chân, ánh sáng hội tụ tùy thời tấn công.
So với khí thế của Mục Dạ thì Thời Sênh nhìn bình dị hơn nhiều, chỉ xách thiết kiếm khua khoắng mấy cái mà thôi.
Nhìn như chẳng sử dụng sức lực gì, nhưng mỗi lần khua kiếm đều chuẩn xác ngăn lại công kích của Mục Dạ.
“Thanh kiếm kia khủng quá, ngay cả tinh đồ cô ta cũng không triển khai.”
“Nhưng mà kỳ lạ thật, tại sao vũ khí của cô ta không có tinh đồ chứ?” Sự nghi hoặc của mọi người lại quay về vấn đề này.
“Mình nghe nói có một loại vũ khí có thể sử dụng mà không cần tinh đồ.”
Lời này làm cho rất nhiều người xung quanh chú ý.
“Cái gì?”
“Là cái gì?”
“Cậu mau nói đi!”
“Vũ khí thuộc tính.” Người nọ đáp, “Mình đã đọc được một đoạn ghi chép về nó trong một quyển sách cổ. Quyển sách nói là rất lâu trước kia, ở thế giới của chúng ta có một thứ được gọi là vật chất nguyên tố tồn tại, lúc ấy còn có một chức nghiệp gọi là Nguyên tố sư. Mà vũ khí thuộc tính chính là loại vũ khí sử dụng bằng lực lượng nguyên tố.”
“Cậu không nói bừa đấy chứ? Sao tôi chưa nghe qua bao giờ?”
“Đúng thế…”
Người nọ hừ lạnh: “Mình đã hỏi lão tổ tông trong tộc, ngài ấy cũng thừa nhận. Không tin thì các cậu về hỏi người trong nhà đi, những việc này đều dựa theo truyền miệng của tổ tiên.”
“Bịch!”
Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng lớn, lực chú ý của mọi người lập tức được kéo về.
Thời Sênh còn đứng đó, Mục Dạ đã ngã xuống.
Không phải lần đầu mọi người được chứng kiến Thời Sênh đá bay Mục Dạ nên trong lòng vẫn rất bình tĩnh.
Thời Sênh định đi về phía Mục Dạ, nhưng đột nhiên cô ngừng chân, thân mình hơi lung lay, vội thu lại thiết kiếm chống xuống mặt đất.
Cô đột nhiên xoay người rời đi, mọi người đều ngơ ngác.
Sao tự nhiên lại đi rồi?
Tốc độ của Thời Sênh rất nhanh, một đám người còn chưa có phản ứng gì thì đã không thấy thân ảnh cô đâu cả.
Tuyết Đại đuổi theo Thời Sênh. Cô ta phải dùng hết toàn sức lực mới có thể đuổi theo được.
Xung quanh càng đi càng hẻo lánh, đây là khu nhà thực nghiệm ở ngoài rìa trường học, mà các tiết thực hành rất ít nên cơ bản không có người tới.
Tuyết Đại đi theo Thời Sênh lên một cầu thang tòa nhà, chẳng bao lâu thì lên được tới sân thượng, vừa lên đã ngửi thấy mùi máu.
Mùi máu tươi rất nồng.
“Rầm!”
Cửa sân thượng bị đá văng, ánh sáng lập tức tràn vào lối đi lên, từ đây có thể thấy rất nhiều máu.
Đáy lòng Tuyết Đại kinh hoảng, có thể làm Vị Tức có phản ứng mạnh thế này chỉ có Mục Vũ.
Mục Vũ đã xảy ra chuyện rồi?
Tuyết Đại bước lên vài bước, đi qua cửa, vài thi thể đang nằm trong vũng máu, tóc và màu mắt của đám người này đều không phải con người.
Cũng không phải sử ma…
Bọn chúng là ác ma.
Da đầu Tuyết Đại run lên, sao lại có nhiều ác ma thế này?