Dì Tâm nói có chuyện muốn nói với Mục Vũ, trước khi Thời Sênh từ chối thì lại nói rằng cô cũng có thể nghe.
Thái độ của Liên minh Tịnh ma vẫn luôn rất ba phải, tuy rằng luôn quấn lấy Thời Sênh nhưng bọn họ chưa từng chủ động ra tay, thái độ đối đãi với Mục Vũ cũng khá quỷ dị.
Đặc biệt là dì Tâm, dù đã trở mặt với Thời Sênh nhưng thái độ với Mục Vũ lại vẫn như một trưởng bối vậy.
Sự quan tâm này xuất phát từ trong lòng chứ không phải giả vờ.
“Về thân thế của Mục Vũ.” Dì Tâm thấy Thời Sênh vẫn chưa chịu nhả ra nên không thể không tung cành ô liu này ra.
Thời Sênh nhướng mày.
“Tiểu Vũ, cháu không muốn biết tại sao mình lại đặc biệt như thế ư?” Dì Tâm nhìn Mục Vũ.
“Không muốn.” Mục Vũ nắm chặt tay Thời Sênh, “Chuyện của các dì đừng có lôi cháu vào.”
Giờ hắn chẳng muốn cái gì, chỉ muốn ở bên người của mình mà thôi.
Thái độ của Mục Vũ rất bướng bỉnh, dì Tâm nói gì hắn cũng không chịu nghe.
Thời Sênh nhún vai với dì Tâm, cái này đừng trách tôi nha, là tự hắn không nghe đó.
Dì Tâm vô cùng bất đắc dĩ nhìn Thời Sênh và Mục Vũ rời đi.
…
Tại một vùng hoang vu ở ngoại thành, Thời Sênh dắt Mục Vũ đi lên núi.
Tới đỉnh núi, Mục Vũ nhìn thấy một trận pháp khổng lồ được bày bằng đá, nhìn không giống tinh trận năm cánh chút nào.
Nhưng lại có chấn động tương tự.
Hắn sửng sốt một chút, “Đây là…”
“Trận pháp nghịch chuyển.” Cô tìm rất lâu mới tìm được nơi này có thể sử dụng được, “Em muốn nghịch chuyển khế ước của chúng ta, có lẽ như thế hiến tế linh hồn sẽ ngưng hẳn.”
[…] Ký chủ, đây là suy nghĩ của cô, căn bản chẳng có tư liệu nào chứng minh cả, cô không sợ cuối cùng thành giỏ tre múc nước, công dã tràng sao?
Dù sao cũng chết, chết thế nào thì cũng vậy thôi.
[…] Tôi cạn lời rồi.
Mục Vũ siết chặt nắm tay: “Em… sẽ thế nào?”
Giọng Thời Sênh xa xăm, “Thành công thì trở thành chủ nhân của anh. Thất bại, chúng ta đều phải chết. Thế nên anh đã chuẩn bị tốt để chết cùng em chưa?”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, Mục Vũ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Từng tiếng, vô cùng rõ ràng.
“Ừ.”
Hắn tình nguyện cùng sống cùng chết với cô.
Thời Sênh híp mắt cười, “Còn phải chờ thêm đã, em vẫn chưa làm xong.”
Sau này Mục Vũ mới biết tại sao ngày nào cô cũng mệt như thế, trận pháp này chẳng những phải bày mà còn phải khắc họa trận pháp, dưới mỗi cục đá không chỉ có một trận pháp mà là hàng trăm, hàng ngàn cái.
Chủ yếu là vì thế giới này không có linh khí, nếu không Thời Sênh cũng không cần phải khắc nhiều trận pháp như thế làm gì.
Bày trận pháp xong, Thời Sênh cũng không vội vã tiến hành ngay mà đưa Mục Vũ về nhà.
Cô cũng không chắc chắn có thể thành công được không, di nguyện của nguyên chủ cô cũng chưa hoàn thành.
Hơn nữa, cô muốn ở bên Mục Vũ thêm một thời gian nữa, ít nhất phải ngủ được với hắn đã.
Lỡ như mà chết, phải tới thế giới sau mới được ngủ cùng đấy.
Về tới nhà, Tuyết Đại và Giảo Đồng đều đã tới.
“Hai người đi đâu thế?” Tuyết Đại quan sát hai người từ trên xuống dưới, “Giảo Đồng nói mấy ngày rồi hai người chưa về nhà? Đi hưởng tuần trăng mật à?”
“Có việc gì?”
Tuyết Đại sờ sờ cánh mũi, nhìn Mục Vũ đi vào phòng ngủ, lúc này mới hỏi: “Gần đây cô vẫn ổn chứ?”
“Những người đó không đủ trình.”
Tuyết Đại dựng ngón tay cái, “Khí phách.”
“Sao cô không giải thích hả?” Tuyết Đại rất không hiểu nổi, chuyện vụ nổ không liên quan gì tới cô ấy, nhưng cô ấy lại chẳng giải thích, để mặc những người đó hiểu lầm mình.
Thời Sênh cười như không nhìn Tuyết Đại: “Giải thích thì sao tôi còn tìm được cớ xưng bá thế giới chứ?”
“Hả?” Xưng bá thế giới? Cô ta không nghe lầm chứ?
Thời gian sau đó, Tuyết Đại mới biết Thời Sênh nói câu kia không phải nói chơi, trong nhà bắt đầu xuất hiện những người kỳ quái.
Lúc Tuyết Đại phát hiện ra sự khác thường là do Giảo Đồng lỡ mồm.
Khi ấy, cô ta mới biết những người này căn bản không phải loài người mà là ác ma, bao gồm cả Thời Sênh và Giảo Đồng cũng đều là ác ma.
Lúc trước ở cuộc so tài, Tuyết Đại bị bắt nên không biết chuyện gì đã xảy ra, sau đó lại nằm viện, tin tức cô ta nghe được đều là Thời Sênh làm nổ trường học và nhiều khu vực khác.
Cũng có người nói ra chuyện Vị Tức là ác ma, nhưng Tuyết Đại lại nghĩ đó là do người ta tung tin vịt.
Giờ chính tai nghe thấy, Tuyết Đại không thể không thừa nhận, Thời Sênh quả thực là ác ma.
Đối với sự hiểu biết mới này, phản ứng của Tuyết Đại nằm ngoài dự kiến của Thời Sênh.
Cô ta lại yêu cầu Thời Sênh biến thân cho cô ta xem.
“Tôi nghe nói ác ma vương giả có sừng, cô có không?” Tuyết Đại đi vòng quanh Thời Sênh, “Vị Tức, cô biến thân cho tôi xem đi.”
“Không có.” Ác ma vương giả làm gì có sừng, có phải ác ma dưới địa ngục đâu chứ.
“Thật không có sao?”
“Không có.”
“Vậy cô biến thân cho tôi xem bộ dáng nguyên bản của cô đi.” Tiếp xúc gần gũi với ác ma, còn có cấp bậc Vương giả nên Tuyết Đại rất vui vẻ.
Thời Sênh từ chối.
“Không phải cô nói tôi có thể đưa ra một yêu cầu sao?” Tuyết Đại phồng má, “Giờ tôi liền yêu cầu, hãy biến thân cho tôi xem.”
Thời Sênh: “…”
Nữ chính đại nhân sao chẳng có tí tiền đồ nào thế?
Một lời hứa của ông đây có thể đưa cô lên tận trời, thế mà cô lại dùng nó để yêu cầu ông biến thân.
Hiển nhiên nữ chính đại nhân kỳ diệu này rất không có tiền đồ, cô ta chỉ muốn nhìn Thời Sênh biến thân.
“Biến thân chẳng phải cũng thế này sao.” Thời Sênh trợn trắng mắt, tinh trận sáu cánh xuất hiện dưới chân, tóc bắt đầu chuyển sang màu đỏ.
Màu đỏ nhuộm từ ngọn tóc lên đỉnh đầu, đến khi hoàn toàn biến thành một màu rừng rực như lửa cháy.
Màu đỏ cũng lập tức tràn ngập trong con ngươi.
Khuôn mặt đó thiếu vài phần trong trẻo, nhiều vài phần mị hoặc.
“Rầm!”
Tuyết Đại hoàn hồn, nhìn xung quanh theo bản năng, “Vị Tức đâu?”
Giảo Đồng lặng lẽ chỉ về phía cửa phòng, “Mục thiếu gia kéo vào trong phòng rồi.”
Tuyết Đại há hốc miệng chỉ vào chính mình, lại chỉ cửa phòng, “Tôi… Còn chưa nhìn thấy rõ gì mà.”
Cô ta đảo mắt, “Anh cũng là ác ma à? Giờ tôi không phân biệt nổi ác ma, sao lúc trước anh lại sợ tôi thế chứ hả?”
“Cô là tịnh ma sư.” Ác ma trời sinh đã sợ tịnh ma sư, có gì sai đâu chứ.
Hắn chỉ là tiểu lâu la, nếu không phải lúc trước cô ta chỉ luôn chú ý tới chủ nhân thì có khi hắn đã bị phát hiện rồi ấy chứ.
“Anh biến thân tôi xem thử phát.” Cô ta không dám đi gõ cửa, chỉ có thể đánh chủ ý lên người Giảo Đồng.
Giảo Đồng: “…”
…
Trong phòng.
Mục Vũ đè Thời Sênh xuống giường, nụ hôn hơi thô bạo xâm chiếm cô một cách lung tung.
Thời Sênh giật mình, hắn càng ép tới ác hơn.
“Mục Vũ?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Anh làm sao thế?”
Đáy mắt Mục Vũ có một tia điên cuồng và si mê, hắn hôn lên mặt Thời Sênh: “Anh muốn em.”
Thời Sênh: “…”
Wtf?
Không phải Mục Vũ bị người ta xuyên vào đấy chứ?
Mẹ nó!
Nụ hôn của Mục Vũ nóng cháy, ấm áp lại mang theo một chút điên cuồng khiến Thời Sênh không chống đỡ nổi.
Quần áo trên người cô không biết bị cởi ra từ lúc nào, hai chân cũng bị tách ra.
“A…” Thời Sênh há hốc miệng vì kinh ngạc, thân mình căng thẳng, trừng mắt nhìn người bên trên, tên này lại không hề có màn dạo đầu gì cả.
“Tiểu Tức, anh…” Mục Vũ cứng đờ người, không dám động đậy, có chút không biết phải làm như thế nào.
Thời Sênh: “…”
Ai bảo anh cứ thế tiến vào hả? Mẹ cái đồ ngu này!
Thời Sênh thề, đây là lần lên giường khiến cô cực kỳ khó quên.