Boss Là Nữ Phụ

Ông lão nhìn xuống đám người bên dưới, ai ra tay?

Dù là ai ra tay thì sẽ phải đối đầu với Mục gia.

Đại sảnh yên lặng hồi lâu, một người đứng ra, “Để tôi.”

Mọi người lập tức thở phào trong lòng, nhường lại sân khấu cho người đó.

“Các người muốn làm gì?” Mục Dạ giãy giụa kịch liệt, “Buông tôi ra…”

Rõ ràng hắn đã biết trước cốt truyện, hắn sẽ trở thành người chiến thắng cuối cùng, nhưng tại sao lại trở thành như bây giờ?

Tại sao chứ?

“Xin lỗi nhé, Mục thiếu gia, tôi cũng vì mọi người cả thôi.” Người nọ nhận lấy con dao do người khác đưa tới.

“Tôi không muốn chết, buông tôi ra! Các người mau thả tôi ra!” Trong đáy mắt Mục Dạ tràn đầy vẻ hoảng sợ, hắn không muốn chết ở đây.

Người nọ nhắm mắt lại, đâm về phía ngực Mục Dạ.

Máu tươi văng ra.

Thân thể người đó gục xuống, trên mặt Mục Dạ toàn máu là máu, nhưng hắn biết không phải máu của hắn.

Một bóng hình che ở trước mặt hắn.

“Là sử ma của Mục Dạ.”

Sử ma nâng Mục Dạ dậy, cởi dây trói trên tay hắn, sau đó lao về phía người gần nhất.

Đủ loại tinh đồ bày ra trong không gian chật hẹp, sáng sáng đủ màu sắc len lỏi khắp căn phòng.

“Giết cô ta, giết Vị Tức.” Mục Dạ vừa ngăn cản người tấn công mình, vừa quát lên với sử ma.

Sử ma nghe được mệnh lệnh của Mục Dạ liền bắn về phía Thời Sênh.


Thời Sênh ngồi trên ghế đầu, cái bút trong tay quay quay, cô nghiêng đầu, trong con ngươi xuất hiện hình ảnh sử ma đang lao tới, tốc độ của thời gian như bị kéo chậm lại.

Không ai ngăn cản sử ma, bọn họ đều đang cầu may mắn… có lẽ, có lẽ có thể giết cô ta thì sao?

“Rầm!”

Thời gian như khôi phục lại bình thường, thân thể của sử ma nện lên bàn, cái bàn vỡ tan tành, giấy tờ bay đầy trên không trung rồi rơi xuống loạt xoạt phủ đầy thân thể của sử ma, nhanh chóng bị máu đỏ thắm nhiễm vào.

Mà người kia vẫn ngồi tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh.

Chủ nhân không chết thì sử ma cũng không chết, nhưng sử ma bị thương thì cũng chẳng thể hành động được.

Mọi người xông lên bắt lấy sử ma.

Tia may mắn trong lòng họ đã hoàn toàn biến mất.

Không có sử ma, Mục Dạ cũng nhanh chóng bị tóm lấy.

Ông lão nhìn Thời Sênh một cái rồi lại giương mắt nhìn về phía Mục Dạ.

Mục Dạ bị đè quỳ trên đất, vết máu trên mặt làm hắn nhìn rất dữ tợn, trong mắt tràn đầy hận ý.

Đều do đứa con gái này làm hỏng chuyện tốt của hắn.

“Ra tay.” Ông lão phân phó một tiếng.

Lần này, một người đứng ở phía sau lưng ngưng tụ ánh sáng thành một cái châm dài rồi đâm xuyên qua lồng ngực của hắn.

Châm dài tán loạn, chỉ còn lỗ máu trên ngực hắn mà thôi.

Mục Dạ trợn trừng mắt, giơ tay duỗi về phía Thời Sênh, duỗi đến giữa chừng lại rũ xuống.

Người đang đè nặng hắn buông tay ra, thân thể của hắn ngã xuống đất.

Mọi người im lặng không nói gì.


Có đôi khi, vì đại cục mà phải hy sinh một số người.

Đến khi bọn họ lấy lại tinh thần, quay lại nhìn Thời Sênh thì trên ghế chỉ còn một trang giấy đã được ký tên.

Mọi người cầm tờ giấy lên, trên tờ giấy có vài giọt máu.

Từ đây, tịnh ma sư và ác ma chia đôi giang sơn.

Sau này, tịnh ma sư gọi điều ước này là... Pháp tắc của Vị Tức.

***

Thời Sênh không kể cho Mục Vũ nghe thân phận của hắn, hắn không muốn biết thì cô cũng không nói.

Cô mang theo Mục Vũ đi lên núi.

Bầu trời đầy sao, có thể nhìn rõ cả dải ngân hà, Thời Sênh và Mục Vũ cùng nằm trên đỉnh núi.

“Tiểu Tức.” Mục Vũ chống người nằm nghiêng sang nhìn cô.

“Ừ?”

“Biến trở về bộ dáng ban đầu cho anh xem không được sao?” Mục Vũ xoa xoa tóc cô.

Thời Sênh: “…” Biến về thì anh lại thú tính quá độ cho xem.

“Tiểu Tức, anh muốn nhìn.”

Thời Sênh thở dài, màu tóc đen dần chuyển thành màu đỏ, mặc dù ánh sáng khá mờ ảo nhưng cũng không giấu được màu sắc ban đầu đó.

Mục Vũ cầm một lọn tóc đưa lên mũi ngửi ngửi, chậm rãi cúi đầu xuống, từ cổ cô hôn ngược lên đôi môi, mỗi một phân đều vô cùng cẩn thận, mang theo vẻ dịu dàng ngập trời.


Đến tận khi bắt giữ được cánh môi cô rôi, nụ hôn như mưa phùn kéo dài đột nhiên trở nên kịch liệt.

Gió đêm thổi rì rào nhưng không xua tan được sự nóng bỏng ở nơi này.

Bóng cây lay động che giấu mất thân hình của họ.



Thời Sênh ôm Mục Vũ vào giữa trận pháp, mắt hắn nhắm nghiền như đã ngủ rồi.

Thời Sênh ngồi bên cạnh, cầm lấy tay hắn, tóc đỏ như lửa rũ xuống trên tay hai người.

Thời Sênh ngồi tĩnh tọa trong chốc lát rồi buông tay hắn ra, đứng dậy đi ra khỏi trận pháp.

Cô đứng ở bên ngoài trận pháp, nhìn người đang nằm ở giữa.

Lấy dao găm ra cắt một đường trên cổ tay mình, sau đó rải máu lên từng tảng đá dọc theo trận pháp.

Huyết khế nghịch chuyển.

Lấy máu tươi của người bị khế ước khởi động trận pháp.

Chờ đi hết một vòng, Thời Sênh vì mất máu quá nhiều nên mặt mũi trắng bệch, thân mình lảo đảo, không thể đi thẳng nổi nữa.

Cô đứng bên cạnh Mục Vũ, cô không xử lý miệng vết thương nên máu tươi cứ thể nhỏ giọt xuống đất.

Đôi tay bắt quyết, cô hé mở môi hồng, âm thanh nhẹ nhàng lan tràn trong bóng đêm.

Đó là một loại chú ngữ cổ xưa vô cùng khó đọc, gió nổi lên xung quanh trận pháp, trận pháp xoay tròn, mái tóc như lửa của cô bị thổi tung bay.

Bắt đầu từ cục đá đầu tiên, toàn bộ các cục đá trong trận pháp đều lần lượt sáng lên như từng đốm lửa trên thảo nguyên, linh khí phát ra từ trong cục đá, ánh sáng của trận pháp liền phóng lên cao.

Ánh sáng dâng lên được một nửa lại vòng trở về, trút hết vào trong thân thể của Thời Sênh.

Cô lập tức thay đổi động tác, những ánh sáng đó lại thong thả lao ra từ thân thể cô, từ bốn phương tám hướng trút vào trong trận pháp.

Gương mặt tái nhợt của Thời Sênh giờ càng thêm tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi lạnh, âm thanh của cô lúc nhanh lúc chậm.

Mục Vũ vốn đang nhắm chặt mắt cũng bày ra vẻ mặt đầy đau khổ.

Thời gian trôi qua từng giây, ánh sáng trong trận pháp bắt đầu tan rã, Thời Sênh kinh ngạc nhìn trận pháp.


Chỉ một giây, cô lại tiếp tục bấm quyết, trận pháp đang tan rã lại ngưng tụ một lần nữa, xoay tròn rồi thu nhỏ lại, cuối cùng bao phủ lấy Thời Sênh và Mục Vũ.

Ánh sáng chia làm hai nhánh, một nhánh chui vào trong cơ thể của Thời Sênh, một nhánh chui vào trong cơ thể của Mục Vũ.

Đất trời khôi phục lại như ban đầu.

Thân mình Thời Sênh mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, trước mắt tối sầm sau đó nghiêng người ngã xuống bên cạnh Mục Vũ.



Thời Sênh không biết mình đã ngủ bao lâu, ý thức hơi mơ hồ, hình như cô nhìn thấy bác sĩ đang bận rộn trước mặt mình.

Bốn xung quanh đều là màu trắng, trắng tới mức làm người ta nhức mắt.

Mấy bác sĩ đó đang nghiêm túc thảo luận điều gì ấy, ánh môi bọn họ liên tục mấp máy, nhưng cô lại không nghe rõ họ nói gì.

Thời Sênh kinh hãi, đột nhiên mở choàng mắt, phát hiện mình đang nằm trong ngực Mục Vũ.

“Tiểu Tức, em tỉnh rồi?”

Thời Sênh trố mắt nhìn hắn, giây tiếp theo liền duỗi tay ôm hắn, mặt dán lên ngực hắn, nghe được tiếng tim đập của hắn, lúc này cảm giác vừa nãy mới biến mất một chút.

“Tiểu Tức?” Mục Vũ bị ôm chặt đến mức sắp không thở nổi.

“Đây là đâu?” Thời Sênh vùi đầu trong ngực hắn, giọng hơi buồn bã.

“Trong nhà.” Mục Vũ khẽ đáp.

Thời Sênh ngẩng đầu quan sát xung quanh, đúng là phòng của cô và Mục Vũ thật.

“Hôn em một chút.”

“Tiểu Tức, em…”

“Nhanh lên.” Thời Sênh thúc giục một tiếng.

Mục Vũ không còn cách nào, chỉ có thể cúi đầu hôn cô, môi răng dán sát, trằn trọc triền miên.

Một lúc sau, Thời Sênh mới buông hắn ra, “Hù chết bản cô nương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận