Boss Là Nữ Phụ

"Em ngủ bao lâu rồi?”

“Năm ngày.”

Mục Vũ không thể nào tưởng tượng được lúc tỉnh lại nhìn thấy bộ dáng hôn mê bất tỉnh của cô, cảm giác của hắn lúc đó như có ai đào trái tim của hắn ra khỏi thân thể vậy.

Thời Sênh sờ cổ tay mình, ở đó được bao bằng một lớp băng gạc, chọc cũng không thấy đau, phỏng chừng đã gần khỏi rồi.

“Thành công không?” Thời Sênh quay đầu nhìn Mục Vũ.

Cô cũng không biết cuối cùng có thành công hay không nữa.

Mục Vũ nhìn cô, ánh mắt làm Thời Sênh hơi chột dạ, một lúc sau hắn mới nói: “Em thử xem sẽ biết.”

Thời Sênh đảo mắt một vòng, “Nằm xuống.”

Mục Vũ: “…”

Sau đó, Mục Vũ thật hy vọng có thể thu lại câu nói lúc trước.



Mấy ngày sau, Thời Sênh luôn ở trong phòng điều dưỡng thân thể. Mục Vũ không rời cô một mét như thể sợ hắn vừa quay đầu đi thì cô sẽ biến mất vậy.

“Đừng làm loạn nữa, rời giường.” Thời Sênh đẩy người bên trên mình ra.

Mục Vũ ôm cô không chịu buông tay, “Ngủ thêm tí đi.”

“Nằm nhiều ngày rồi, em muốn hoạt động một chút.”

“Trên giường cũng có thể hoạt động.”

Khóe miệng Thời Sênh nhếch lên, “Có phải hoạt động mà em nghĩ không?”

Mục Vũ nghiêng đầu, tóc bạc lướt qua ngực cô mang theo từng trận tê dại, “Tiểu Tức nghĩ là gì?”

“Chẳng nghĩ cái gì cả.” Thời Sênh tỏ vẻ đứng đắn, giờ cô không lăn lộn nổi hắn, “Buông tay ra, nếu không em đánh anh đấy.”


Mục Vũ ấm ức một chút rồi chậm rãi buông tay.

Hắn xuống giường trước, tìm cho Thời Sênh rồi đứng nhìn cô thay áo không chớp mắt.

Ánh mắt hắn bình tĩnh, không có dục vọng gì, cũng chẳng biết đang nhìn gì.

“Anh giúp em đóng cúc.” Mục Vũ đột nhiên tiến lên.

“Anh làm sao thế?” Thời Sênh giữ lấy tay hắn.

Mục Vũ dừng tay lại, giọng trầm xuống, “Anh sợ anh chớp mắt thì sẽ chẳng thấy em đâu.”

Chuyện lần trước đã dọa tới hắn.

Thời Sênh thở dài, “Không đâu, em sẽ không để mình anh lại đâu.”

Mục Vũ ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt cô cực kỳ nghiêm túc.

Hai người im lặng nhìn nhau trong nửa phút. Mục Vũ gục đầu xuống, gạt tay cô ra sau đó đóng lần lượt từng cúc áo lại, cuối cùng còn sửa lại cổ áo hơn nhăn nhúm.

Hắn nghiêng đầu hôn lên mặt cô, sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cửa phòng đóng lại, Thời Sênh duỗi tay chống lên tủ.

[Ký chủ, thân thể của cô không có vấn đề gì chứ?]

“Không sao.”

[Phương pháp nghịch chuyển huyết khế tôi không biết cô lấy từ đâu, nhưng trả giá cái này quá lớn, tại sao cô không nhận nhiệm vụ phụ tuyến?]

“Dù cho ta có tiếp thì nhất định sẽ có được biện pháp sao? Nhị Cẩu Tử, mi đừng có chơi chữ với ông nữa.”

[…] Sao lại bảo nó chơi chữ chứ hả?

Được rồi, Ký chủ nói không sai, hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến cũng không nhất định có thể có được biện pháp phá giải hiến tế linh hồn.

Nhưng cũng có được tới 50% cơ hội.

[Lần này sao cô không nói với hắn?] Hệ thống hỏi sang chuyện khác.

“Không phải sẽ chết, nói với hắn làm gì?” Thời Sênh không để bụng.

Chỉ là mấy ngày thân thể sẽ bị đau một lần, đây là lực lượng phản phệ, đau đớn này cô vẫn chịu được.

Quan trọng nhất chính là Mục Vũ không giống cô, hắn rất mẫn cảm, rất yếu đuối.

Chuyện này cứ như thế đi.



Trường học của tịnh ma sư sau khi được xây lại, Mục Vũ hình như rất thích đi học nên Thời Sênh cũng đi cùng hắn.

Ác ma Thời Sênh ngang nhiên tới trường học làm cho học sinh vô cùng hoảng loạn, ai cũng tỏ ra sợ hãi. Trường học cho người ra mặt thương nghị với Thời Sênh, bảo cô không có việc gì thì đừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt học sinh nữa, sẽ dọa tới bọn họ.

Thời Sênh cảm giác vô cùng tuyệt vọng, chỉ có thể quay về nghề cũ của mình, đào hố.

Có thể là bị chịu kích thích nên hố cô đào bắt đầu đi theo phong cách mới, đương nhiên vẫn là hố tới không thể hố hơn.

Một chữ, ngược!

Hai chữ, quá ngược!

Ba chữ, vai chính chết!


Hoặc là không có kết thúc, hoặc là kết thúc nam chính hoặc nữ chính chết, nếu không thì cả hai cùng chết.

Cái này vẫn tính là tốt, đáng sợ nhất là cô sẽ để nữ chính chạy cùng nam phụ, hoặc nam chính chạy cùng nữ phụ.

Về sau, lại có thời gian, các độc giả phát hiện cô còn chuyển sang phong cách ngược, lúc trước sẽ sung sướng, sau đó kiên trì đi theo phương châm ngược vai chính.

Còn vì người cũ nhặt hoa rơi: Đại Đại, có phải cô có thù oán gì với vai chính không thế? Không thể để cho họ nói chuyện yêu đương một cách tử tế sao?

Phỉ Ngã Tư Tồn: Bạn đã thấy quyển nào của Đại Đại viết yêu đương chính quy chưa? Không phải âm mưu quỷ kế thì cũng chính là vai phụ quấy rối. Tôi nghĩ cốt truyện này cũng sẽ không cho vai chính yêu đương đâu.

Hoa Gian Ám: Các nàng không phát hiện ra gì à? Vai phụ của Đại Đại rải thức ăn chó phải dùng tới xe tải để chở, Đại Đại chỉ không cho vai chính yêu đương thôi.

Phục Tây Quy: Hình như thế…

Mỹ Nhân Hề Mỹ Nhân: Hình như tôi đã phát hiện ra chuyện gì không hay ho rồi, có thể bị diệt khẩu không?

Cựu Thì Phi Nhứ: Chuẩn bị hứng cẩu lương!

Đủ các loại bình luận, nhiều không đếm xuể.

Sau đó, mọi người đều quen với hình thức rải cẩu lương này của cô.

Người đọc truyện đã quen với phương thức chuyển vai phụ trở thành vai chính, hoàn toàn không thấy có gì khó hiểu nữa.

Mục Vũ sống ở thế giới này không lâu, trong cơ thể hắn có máu của ác ma, nhưng thân thể hắn vẫn là con người, hằng năm bị máu của ác ma ăn mòn. Tuy rằng vì Thời Sênh nên hắn có thể sống sót được, nhưng tư vị đó cũng chẳng dễ chịu gì.

Một ngày nọ, độc giả phát hiện ra trong danh sách của Thời Sênh có thêm một quyển truyện đã hoàn thành.

Không có tiếp, chỉ trong một đêm đã xong.

Sách tên là “Em nguyện cùng anh sống, cùng anh chết”.

--Vực sâu đầy gai nhọn, bóng tối lan tràn, anh là điểm sáng dẫn đường duy nhất.

Lời tựa rất hay, nhưng nội dung lại rất bình đạm. Từng mẩu truyện ghi lại các việc nhỏ vụn vặn, cả quyển sách không hề có sự xuất hiện của người thứ ba, cực kỳ ấm áp, khác hoàn toàn với phong cách trước đó của cô. Nhưng giữa từng hàng chữ đều có thể nhận ra nam chính được nữ chính yêu thương tới mức nào.

Kết cục có một dòng chữ nhỏ...

Sinh mệnh ngưng hẳn nhưng không phải kết thúc, lần sau xuất phát, chúng ta sẽ lại tới đúng hẹn.

Quyển sách này ra rồi, về sau không còn đổi mới nữa.

Hết thảy đều dừng lại ở dấu chấm câu cuối cùng kia.




Thời Sênh trở lại không gian Hệ thống, bình tĩnh vận động tay chân mấy cái rồi đi tới trước màn hình.

Hệ thống lập tức đổi mới tư liệu.

Họ tên: Thời Sênh

Giá trị làm người: -393000

Giá trị sinh mạng: 65

Tích lũy: 84400

Cấp nhiệm vụ: A

Cho điểm nhiệm vụ: 79

Nhiệm vụ ẩn giấu: Chưa hoàn thành

Khen thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: không

Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành

Khen thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: 2000

Đạo cụ: "Vương miện Nữ vương", "Trái tim Quỷ Vương", "Ám Dạ", "Máu Kỳ Lân", "Lông đuôi Phượng hoàng".

Thời Sênh im lặng, nhiệm vụ ẩn giấu của Mục Vũ là Ông vua không ngai, nhưng hình như cuối cùng cô đã không hoàn thành.

[Ký chủ, cô cũng xuống tay được sao?]

“Có gì mà không xuống tay được, hắn sống sẽ càng đau đớn.” Thời Sênh bình tĩnh đáp.

[…] Ký chủ, tôi đã được chứng kiến sự máu lạnh của cô, dù cô nói muốn lập tức vứt bỏ Phượng Từ, tôi cũng sẽ không lấy làm kỳ quái đâu, thật đấy.

Hệ thống nhìn Thời Sênh có ý muốn ra tay nên lập tức truyền tống.

[Có tiến vào thế giới tiếp theo không…]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận