Bên bờ sông dần khôi phục lại sự yên tĩnh, ánh sáng cũng nhạt dần đi.
Khe ngăn cách một bên xanh tươi mơn mởn, một bên lại ánh lửa ngợp tận trời, chiếu sáng một nửa bầu trời.
Một bóng người đứng bên kia bờ sông, hắn đứng chắp tay sau lưng, từ xa nhìn về phía đối diện, trong đôi mắt trầm lặng đó như có ánh lửa đang nhảy múa.
Cả mặt nước đều bị nhuộm thành màu vàng cam, gió thổi phất ngang qua mặt sông, gợn sóng nước lăn tăn.
Uỵch cạch cạch!
Chim ưng đực lượn một vòng trên không rồi hạ xuống bên cạnh người đó, biến thành hình người.
“Vương, đã điều tra rõ ràng rồi.”
“Ừm.”
Người thú cung kính trả lời: “Là do bộ lạc Bạch Hổ làm, có cần bắt cô ta về không?”
“Hổ con à.” Nam nhân lẩm bẩm, trầm mặc giây lát, rồi hắn quay người đi về phía bóng tối, giọng nói như xuyên qua gió đêm truyền tới, “Không cần.”
…
Nửa đêm, một lần nữa Thời Sênh lại bị cơn buồn tiểu đánh thức. Cô ngồi dậy, chán nản vò đầu.
Cơ thể này bị bệnh à.
Buổi tối chỉ uống có một chút nước, sao đã buồn tiểu rồi?
Thực sự không thể nhịn được nữa, Thời Sênh nhanh chóng nhảy ra khỏi hang, đi vào rừng giải quyết chuyện quan trọng của đời người.
Lần này cô không gặp phải nữ chính, nhưng lại gặp phải Hùng Tam Muội.
Thời Sênh xách váy đứng dậy, đã thấy Hùng Tam Muội lấm lét đi về phía bộ lạc.
“Hùng Tam Muội!” Thời Sênh gọi.
Hùng Tam Muội bị gọi bất ngờ nên giật mình, nhưng nhanh chóng bịt miệng lại, xoay người lại nhìn.
Ánh sáng trong rừng rất tối, nhưng Thời Sênh ăn mặc khác mọi người, nên Hùng Tam Muội vừa nhìn đã nhận ra ngay. Hùng Tam Muội lập tức xông tới, định hét lớn nhưng lại sợ đám người thú của bộ lạc Bạch Hổ phát hiện, nên đành nghiến răng nghiến lợi rít ra một câu, “Ngươi đã hứa không nói cho ai biết rồi cơ mà?”
“Ta đâu có đồng ý với ngươi.” Từ đầu đến cuối đều là do Hùng Tam Muội nói, cô có đồng ý với cô ta lúc nào đâu?
“Ngươi!” Hùng Tam Muội chỉ vào Thời Sênh, “Sao ngươi không nghĩa khí gì hết vậy, lúc đầu ta còn giúp ngươi trốn anh ngươi nữa đó!”
Thời Sênh vô tội khoanh tay, “Cha ngươi muốn đổ vấy lên đầu ta. Ta không khai ngươi ra thì ta sẽ gặp phải xui xẻo.”
Nếu Hùng Chột không chen vào thì cô cũng sẽ không khai Hùng Tam Muội ra.
Hùng Tam Muội trừng mắt nhìn, một lát sau mới đấm ngực giậm chân, “Cha ta hại chết ta mà!”
Hùng Tam Muội lẩm bẩm một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn Thời Sênh, “Không được, ta phải bỏ nhà ra đi.”
Cô ta không đợi Thời Sênh phản ứng, đã dẫn theo người hầu đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt.
Cái đứa trẻ trâu này…
Bởi vì Hùng Tam Muội đã bỏ chạy, nên mọi người đều hiểu chuyện này gần như chắc chắn là có liên quan đến cô ta. Lão già Hùng Chột phải chịu trách nhiệm thay cho con gái.
Cuối cùng bầy người thú thương lượng, bộ lạc Gấu Đen và bộ lạc Bạch Hổ mỗi bên chịu một nửa trách nhiệm, họ bắt buộc phải xây dựng lại nơi ở của bộ lạc sống tại vùng bị thiêu cháy, còn phải cung cấp thức ăn cho họ.
Cuộc đấu tranh giữa các bộ lạc lúc này cũng không có tác dụng.
Ở đây cũng có quy tắc.
Bạch An đi bàn bạc trở về, tức giận ngút trời, xông thẳng vào hang của Thời Sênh, gào lên giận dữ với Thời Sênh.
Thời Sênh nghe tai trái ra tai phải, thỉnh thoảng châm chọc đôi câu, khiến Bạch An càng tức giận không nói được thành lời.
Cuối cùng Bạch An ném lại một câu, “Ngày mai theo ta ra ngoài đi săn.”
Bộ lạc Bạch Hổ chịu trách nhiệm cung cấp lương thực cho đám người thú đó, còn bộ lạc Gấu Đen chịu trách nhiệm xây dựng lại bộ lạc cho họ.
Hôm sau trời vừa sáng Thời Sênh đã bị đánh thức dậy, tất cả con đực trong bộ lạc đều phải đi.
Bởi vì các con cái khá ít, nên người thú trong tất cả các bộ lạc đều cung phụng con cái, không để các con cái phải ra ngoài săn bắt. Nhưng nếu có con cái nào đó muốn đi săn họ cũng sẽ không từ chối.
Tất nhiên các con cái đi săn đều chỉ đứng phía sau, giống như người đi giám sát quân đội.
“Linh Khê, ngươi cũng muốn đi săn à?” Một con người thú cái đứng dưới hang, “Lâm Thất Thất hình như cũng muốn đi, ngươi nói coi cô ta yếu ớt như vậy, đi làm gì chứ?”
Thời Sênh khoác bộ áo khoác ngoài lên, liếc nhìn con người thú cái đó một cái, “Nói cứ như là ngươi có thể làm được cái gì không bằng!”
Con người thú cái: “…”
Thời Sênh nhảy xuống trước mặt cô ta, người thú cái lập tức đi theo cô, “Linh Khê, ngươi đang mặc cái gì thế? Đẹp quá, ngươi mặc lên nhìn càng đẹp hơn.”
Các người thú giống cái trong bộ lạc không ít kẻ đã từng xúi giục nguyên chủ làm những chuyện vô liêm sỉ.
Đây chính là một trong số đó.
“Linh Khê, ngươi còn có bộ khác nữa không? Cho ta mượn mặc một lát đi.” Người thú giống cái giơ tay ra định sờ quần áo của Thời Sênh.
“Không có.” Thời Sênh nghiêng người, tránh tay cô ta.
“Linh Khê, cho ta mượn mặc thử đi mà, có phải ta không trả ngươi đâu, sao ngươi keo kiệt thế?” Người thú giống cái có chút không vui.
Thời Sênh: “…”
Ngươi mặc lên rồi liệu còn đòi lại được không?
Trong trí nhớ của nguyên chủ, người thú giống cái này đã lấy không ít đồ của cô. Có những lúc lấy cả đồ ăn ở chỗ nguyên chủ. Cô ta nói là mượn, nhưng thực ra là có mượn mà không có trả.
Trước đây nguyên chủ bị lời nói của cô ta dỗ dành ngon ngọt, bây giờ lại muốn đến dỗ cô sao, đừng có mơ!
Không biết người thú giống cái này có liên quan đến chuyện tối hôm đó của nguyên chủ không…
Thời Sênh hỏi thẳng: “Tối hôm đó ngươi ở đâu?”
Người thú cái hỏi ngược lại, “Tối hôm nào?”
“Buổi tối hôm ta bị Bạch An đánh đó.”
Trước đây cứ đến giờ ăn, người thú này liền đến hang nguyên chủ nói chuyện, sau đó đợi đồ ăn được mang đến, cô ta liền không hề khách khí dùng luôn.
Nhưng buổi tối hôm đó, cô ta không xuất hiện…
Sau đó nguyên chủ bị Bạch An gọi đi.
“Ta ở nhà.” Trên mặt người thú cái đó không hề có gì thay đổi, “Ngươi hỏi chuyện đó làm gì?”
Thời Sênh thu hồi ánh mắt, “Không có gì.”
Thời Sênh đi về phía đội quân phía trước tập hợp.
“Ài, Linh Khê tóm lại ngươi có cho ta mượn không?”
“Không cho mượn.”
Người thú giống cái ở đằng sau lải nhải mấy câu khó nghe. Thời Sênh không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng về phía đội quân người thú.
Bạch An vốn cho rằng còn phải đi gọi cô, ai ngờ cô đã tự đến rồi.
“Xuất phát.” Bạch An vẫy tay.
Đám người thú lập tức chạy xuống núi, từng con biến thành hình thú, nhanh chóng lao về khu rừng.
Trường săn là địa điểm cố định, không cần dẫn đường, đi một lát đã đến địa điểm tập hợp.
Bạch An khôi phục nguyên thân, cõng Lâm Thất Thất giống như Bạch Liên Hoa trên lưng, quay đầu nhìn Thời Sênh, “Sao muội còn chưa chịu đi?”
Thời Sênh cất bước, ung dung đi đến trước mặt Bạch An.
Lâm Thất Thất nhìn theo bóng lưng Thời Sênh, đột nhiên cúi người nói nhỏ bên tai Bạch An, sau đó nhảy xuống, chạy quay lại.
Cô ta thấy không ai để ý đến bên này, liền trèo lên hang của Thời Sênh.
Hang động nhìn không có gì khác lạ, không có thứ gì.
Lâm Thất Thất cẩn thận tìm hết một lượt, nhưng vẫn không tìm thấy thanh kiếm đó.
Kỳ lạ thật…
Cô ta đã giấu thanh kiếm đó ở đâu chứ?
Thanh kiếm dài như vậy, trong hang động này cũng không có chỗ nào cất giấu được.
Ngay cả phía trên hang động cô ta cũng đã tìm hết một lượt, nhưng vẫn không tìm được thanh kiếm.
Lâm Thất Thất sợ có người thú đến đây nên không dám ở lại lâu, thận trọng đi ra, chạy đến bên Bạch An trèo lên lưng hắn.
“Muội thấy không khỏe thì đừng đi nữa.” Bạch An lo lắng nói.
“Muội không sao.” Lâm Thất Thất lắc đầu, “Chúng ta đi thôi.”
Bạch An chạy xuống núi.
Lâm Thất Thất ôm lấy cổ hắn, để tránh ngã xuống, “Bạch An, huynh đã hỏi Linh Khê về lai lịch thanh kiếm đó chưa?”
Tiếng gió rít khiến giọng Lâm Thất Thất hơi vỡ.
“Hỏi rồi, muội ấy không nói.”
“Gần đây Linh Khê lạ lắm, muội có dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra.”
“Đừng lo, có ta ở đây rồi.”
“… Ừm.”